Trang Tuấn Phi chần chừ một lát, hừ lạnh nói: “Tùy anh xử trí”
“Tùy tôi xử trí sao? Tôi xử trí thế nào? Giết cậu sao? Cậu là anh em ruột của tôi đấy, ôi chao, ai ôi, giết cậu không phải sẽ làm hỏng thanh danh của tôi sao?À! Thế này đi, tôi cũng không làm khó dễ cậu, nếu tôi thắng, tôi có một yêu cầu!” Trang Tuấn Kiệt cười nói.
“Yêu cầu gì?”
Trang Tuấn Phi trâm giọng hỏi.
“Tôi muốn cả nhà cậu… Quỳ trước mặt tôi dập đầu, thế nào?”
Trang Tuấn Kiệt híp mắt nói.
Những lời này vang lên, mọi người vô cùng kinh ngạc. Trang Tuấn Phi cũng ngây ngốc.
Anh ta ngơ ngác nhìn Trang Tuấn Kiệt cười tít mắt, lẩm bẩm: “Cả nhà dập đầu? Anh… Anh là muốn..”
“Đúng vậy, ba cậu cũng phải dập đầu với tôi!”
Trang Tuấn Kiệt cười nói.
“Cái gì?
Trang Quốc Thiên giận tím mặt, chỉ Trang Tuấn Kiệt nói: “Tuấn Kiệt! Cháu đừng có mà vô pháp vô thiên! Dù gì chú cũng là bề trêu của cháu!”
Nhưng mà… Trang Tuấn Kiệt mắt điếc tai ngơ.
Trang Quốc Thiên càng lúc càng giận sôi, trực tiếp nghiêng đầu nhìn Trang Thái Thành ngồi bên cạnh: “Anh cả…”
Ông ta hi vọng Trang Thái Thành có thể nói vài câu giúp. Nhưng mà Trang Thái Thành bình tĩnh nói: “Chú tư à, người trẻ tuổi thích làm thế nào thì làm thế ấy đi! Chúng ta là bề trên nhường một chút, hơn nữa chẳng lẽ cậu không tin con trai mình có thể thắng sao? Cậu quá không tin tưởng con trai cậu rồi?”
“Chuyện này…
Trang Quốc Thiên tức không biết phải nói gì, giận sôi lên. Cho nên ông ta vỗ bàn, tức giận tới cực điểm quát: “Được! Một khi đã như vậy! Con trail Con lên cho bal Đánh bại tên ranh con không biết tốt xấu này, cũng khiến đám mắt chó nhìn người thấp biết sự lợi hại của chúng ta”
“Chú tư, sao chú lại nói chuyện như vậy?”
Đám Trang Thái Thành bất mãn rồi.
Nhưng Trang Quốc Thiên lười phản ứng lại.
“Được, ba, xin ba yên tâm, con trai nhất định sẽ đánh bại người này! Khiến ba vẻ vang!”
Trang Tuấn Phi la lên, vươn người nhảy lên, nhảy ra ngoài sân, trường kiếm trong tay “xoẹt xoẹt”
ra kiếm hoa, sau đó triển khai tư thế, nhìn chăm chằm Trang Tuấn Kiệt: “Đến đây đi!”
“Ha hat”
Trang Tuấn Kiệt híp mắt, hai tay để phía sau, chậm rãi đi tới.
Bộ dạng của anh ta rất ngả ngớn, trong giọng nói cũng tràn ngập khinh thường.
“Những lời này nên là tôi nói mới đúng, Tuấn Phi! Cậu ra tay đi, tôi nhường cậu mấy chiêu!”
“Anh… Vậy mà không rút kiếm, còn muốn nhường tôi? Đúng là khinh người quá đáng!”
Trang Tuấn Phi tức giận, lập tức rút kiếm ra chém giết. Leng keng! Thân trường kiếm kia bắn tung tóe ra kiếm ảnh giống như đóa hoa, từng đóa từng đóa đánh về phía Trang Tuấn Kiệt.
Kiếm ảnh tinh diệu.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên