Thân kiếm thẳng tắp.
Chiêu thức thật đáng sợi Nhưng Trang Tuấn Kiệt hoàn toàn không sợ gì, trái lại bước từng bước nhỏ, lùi vê sau phòng tránh, thoải mái tránh được.
“Đừng chạy!”
Trang Tuấn Phi hét lên, tiếp tục dương kiếm trảm.
Nhưng cho dù anh ta vung chém như thế nào, cũng không thể chạm vào được cơ thể Trang Tuấn Kiệt.
“Tuấn Phi! Không thể chiến đấu như vậy, không thể chiến đấu như vậy! Nếu con muốn đánh bại cậu ta, không thể dùng kiếm pháp nhà họ Trang! Dù sao cậu ta tu luyện kiếm pháp nhà họ Trang thuần thục hơn con nhiều!”
Trang Quốc Thiên sốt ruột tới mức liên tục giậm chân. Nhưng mà ngay lúc ông ta nói hết những lời này.
Xôn xao! Một đạo kiếm quang như mặt trăng đột nhiên nở rộ, còn lấy tốc độ kinh người chém vê phía Trang Tuấn Kiệt. “Cái gì?”
Người ở bốn phía ngạc nhiên.
Mới phát hiện chiêu thức này là sát chiêu của Trang Tuấn Phil Anh ta dùng kiếm pháp nhà họ Trang khiến Trang Tuấn Kiệt cảm thấy lơ là, khiến anh ta hiểu lầm mình chỉ biết kiếm pháp nhà họ Trang, sau đó nhân cơ hội chưa chuẩn bị, đánh ra sát chiêu! Trong lúc này sát khí ở tứ phía, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống.
“Cẩn thận!”
“Anh Tuấn Kiệt, cẩn thận!”
Người nhà họ Trang sốt ruột kêu lên.
Nhưng nhìn kiếm ảnh đánh úp lại, e rằng không trốn được rồi! Nhưng mà ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc… Leng keng! Trang Tuấn Kiệt rút kiếm rồi.
Tay như điện, kiếm như sấm, chỉ trong nháy mắt chém ngang, một đạo kiếm quang giống như muốn chém ra hư không.
Chỉ trong nháy mắt, trăng lưỡi liềm bị chém vỡ.
Ngực Trang Tuấn Phi cũng bị chém ra.
Máu tươi văng tung tóe… Trang Tuấn Phi liên tục lùi về sau, sau đó cơ thể cong lại, suýt nữa ngã xuống đất, nhưng vẫn dùng kiếm trong tay đâm xuống đất, chống đỡ cơ thể mới không ngã xuống.
“Kết thúc sao?”
“Thuat”
“Trang Tuấn Phi thua rôi!”
Rất nhiêu người nhà họ Trang lập tức hét lên.
Trang Quốc Thiên ngây dại.
Trang Tuấn Phi không ngừng thở hổn hển.
Trang Thái Thành mỉm cười nói: “Chú tư à, cậu xem việc này quậy lớn, thế thì xong việc rồi”
Trang Quốc Thiên nghiến răng.
“Đến đây đi, các người có thể quỳ rồi!”
Trang Tuấn Kiệt cười nói: “Gọi cả mẹ anh tới đây”
“Anh Kiệt, hình như em mới thấy Tân Tuấn Minh trở về, gọi cả anh ta tới đây đi!”
Không biết người nào kêu to một tiếng.
Trang Tuấn Kiệt cười ha ha: “Được, tên phế vật kia cũng đến đây sao? Lập tức gọi tên đó qua đây! Hai tên này cùng quỳ cho tôi, ha ha ha ha…”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên