Kiếm của anh ta… Vậy mà bị Tân Tuấn Minh đỡ được rồi! Sao có thể như vậy? Tân Tuấn Minh này… Rốt cuộc là mạnh cỡ nào? “Thú vịt”
Tần Tuấn Minh giống như nổi giận, ánh mắt phát lạnh, đột nhiên ngón tay cử động.
Loảng xoảng! Thân kiếm của lợi kiếm trong tay Trang Tuấn Kiệt trực tiếp bị Tân Tuấn Minh lấy ngón tay bẻ gãy, sau đó ngón tay nhanh như tia chớp, đâm về phía Trang Tuấn Kiệt. Đây rõ ràng là tính toán giết Trang Tuấn Kiệt.
“Tân Tuấn Minh! Cậu làm gì đấy?”. Truyện Sắc “Dừng tay!” Mọi người vội vàng kêu lên, giống như nổi điên tiến lên.
Mà vào lúc này, một bóng dáng đã có động tác trước, nhanh chóng tới gần Tân Tuấn Minh, đạp mạnh về phía anh. Tần Tuấn Minh nhướng mày, nhìn bàn chân tàn nhẫn này, bất đắc dĩ thu chiêu lùi về sau.
Rầm! Bàn chân vẫn đạp tới, bị Tân Tuấn Minh dùng tay ngăn cản, nhưng mà vì quá mức vội vàng, cho dù sức lực của bàn chân không tính là mạnh, nhưng cũng khiến Tân Tuấn Minh liên tục lùi vê sau, có chút khó có thể đứng vững.
“Anh cả?”
Trang Quốc Thiên vội vàng đỡ lấy Tân Tuấn Minh, trong mắt lộ ra tức giận nhìn chằm chằm bóng người kia, đúng là Trang Thái Thành! “Tân Tuấn Minh! Cậu thật to gan, vậy mà muốn giết Tuấn Kiệt?”
Trang Thái Thành quát.
“Tôi giết anh ta? Bác lập tức ngăn cản tôi? Vừa rồi anh ta muốn giết tôi, sao không thấy bác ngăn cản? Bác cả, bác thật thiên vị”
Vẻ mặt Tân Tuấn Minh không chút thay đổi nói.
Gương mặt Trang Thái Thành lúc đỏ lúc trắng, có chút không biết cãi lại, hừ lạnh một tiếng quát khẽ nói: “Cậu đừng gọi tôi là bác cả! Nhà họ Trang tôi không có người như cậu!”
“Bác cả, sao bác có thể nói như vậy được chứ?”
Vẻ mặt Trang Tuấn Phi khó coi.
“Anh cả! Dù thế nào Tuấn Minh cũng là con em, anh cố tình ngăn bên này để bên khác đánh cũng không khỏi quá thiên vị rồi?”
Trang Quốc Thiên nghiến răng nói.
“Cái gì mà ngăn bên này để bên khác đánh? Tôi chỉ nói thật mà thôi! Cậu ta họ Tân, không họ Trang!”
Trang Thái Thành hừ lạnh nói.
“Anh..”
Trang Quốc Thiên tức giận.
“Thôi, ba, đấu võ mồm với bọn họ không có bất cứ ý nghĩ gì, dù sao bây giờ là Tuấn Minh thắng, như vậy đủ rồi! Chúng †a còn để ý làm gì?”
Trang Tuấn Phi kéo Trang Quốc Thiên, nhỏ giọng nói.
“Con nói rất đúng, những người này vốn nhìn cả nhà chúng †a không vừa mắt, Tuấn Minh thắng, đó là vả mặt bọn họ, chúng ta nên cao hứng mới phải, cần gì phải đấu khẩu với bọn họ? Tuấn Phi, Tuấn Minh, chúng ta đi!”
Trang Quốc Thiên hừ lạnh nói, dẫn Trang Tuấn Phi và Tân Tuấn Minh rời đi.
“Đứng… Đứng lại!”
Trang Tuấn Kiệt vẫn không cam lòng, muốn giữ ba người nhưng bị Trang Thái Thành ngăn cản.
“Cháu còn chê chưa đủ mất mặt sao?”
Trang Thái Thành quát khẽ.
“Bác cả, cháu..”
“Được rồi, cháu cũng đừng giải thích nữa! Tân Tuấn Minh kia không phải người cháu có thể đối phó! Tỉnh lại đi!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên