“Đáng giận!”
Trang Tuấn Kiệt tức giận đánh một quyền lên đất, nghiến răng nghiển lợi.
Mọi người đều không nói gì.
Trang Hồng Nhạn im lặng nhìn chằm chằm Trang Tuấn Kiệt, sau đó mở miệng nói: “Bác cả, Tân Tuân Minh này, sao lại lợi hại như thế? Cháu nhớ rõ khi tên này rời đi, tư chất bình thường, cũng không phải là kỳ tài luyện võ mài”
“Bác cũng không biết, có lẽ tên này đi nước ngoài, gặp được kỳ ngộ hoặc cao nhân nào đó chỉ điểm! Không nghĩ tới đứa con hoang chú tư sinh ra, bây giờ nguy hiểm như thế”
Trang Thái Thành hừ lạnh nói.
“Bác cả, vậy ngày mai luận võ kén rể, nên tiên hành thế nào? Vẫn tiếp tục để anh Tuấn Kiệt lên sao?”
Trang Hồng Nhạn cẩn thận hỏi.
“Không để thằng bé lên thì để ai lên?”
“Có lẽ Tân Tuấn Minh càng thích hợp hơn”
“Thích hợp sao? Hồng Nhạn, cậu ta mà lên đài thì nhà họ Trang chúng ta càng mất hết thể diện rồi! Cậu ta họ Tân, là một đêm phong lưu của chú tư cháu tạo ra, danh không chính ngôn không thuận, nếu để cậu ta lên đài, không phải sẽ bị mọi người nhạo báng sao? Không nên không nên! Tuyệt đối không được, vẫn tiếp tục để Tuấn Kiệt lên đi” Trang Thái Thành lắc đầu nói.
Trang Hồng Nhạn chần chừ một lát, im lặng gật đầu. Không biết vì sao, trong lòng cô ta mơ hồ có chút bất an. Chuyện Tân Tuấn Minh đánh bại Trang Tuấn Kiệt như lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhanh chóng truyền khắp cả nhà họ Trang.
Trong lúc này nhà họ Trang rộ lên.
Rất nhiêu người không tinl Phải biết rằng, Trang Tuấn Kiệt là thiên tài số một số hai của nhà họ Trang! Thiên phú dị bẩm, thực lực cường đại, nhà họ Trang tốn không ít tài nguyên, hỗ trợ anh ta mạnh dần.
Nhưng mà Thiên Kiêu như vậy, vậy mà bại bởi đứa con riêng chú tư nuôi thả… Việc này truyền ra, ngay từ đâu đã không Có ai tin.
Nhưng sự thật là như vậy, thật sự đã xảy ra.
Kết quả là nhà họ Trang không ngừng bàn tán, thậm chí rất nhiều tân khách đều biết chuyện này, thảo luận hăng say. Trang Tuấn Kiệt mất hết mặt mũi, trốn trong phòng chữa thương.
Còn Tần Tuấn Minh, thì náo nhiệt không thôi.
“Nào nào nào, em trai, anh cả kính em một ly! Hôm nay em đã lấy được thể diện cho nhà chúng ta rồi! Trang Tuấn Phi giơ chén rượu lên, cười to nói.
“Không sai, Tuấn Minh, hôm nay con cho ba một ngạc nhiên vui mừng thật lớn, nào nào nào, nhà chúng ta cùng uống một chén đi!”
Trang Quốc Thiên cũng rất vui sướng, uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc.
Tân Tuấn Minh không từ chối, ai mời là cứ uống.
Một lát sau đã uống nửa cân rượu trắng.
Mặt Tân Tuấn Minh không đổi tim không đập nhanh.
Mà đầu lưỡi của Trang Tuân Phi và Trang Quốc Thiên đã cuốn lại rồi.
“Tuấn Minh, con nói nhanh lên, bản lĩnh này của con… Là sao đây? Ba cảm thấy năm trước lúc con trở về gặp ba, con còn chưa có bản lĩnh này mà”
Trang Quốc Thiên đặt chén rượu xuống, thở ra mùi rượu hỏi.
Câu hỏi này Trang Tuấn Phi cũng rất muốn biết.
Tư chất của anh ta hơn Tân Tuấn Minh rất nhiêu, nhưng Tân Tuấn Minh có thể tu luyện ra được bản lĩnh như thế, sao anh ta không hâm mộ? Đôi mắt hai người sáng rực.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên