Chỉ thấy giữa lôi đài bụi đất chậm rãi rơi xuống, một bóng dáng xuất hiện giữa tầm mắt mọi người.
Người đó… Đúng là Lâm Dương!
Mà càng khiến người ta khó tin chính là!
Vậy mà Lâm Dương… Lông tóc không tổn hao gì!
“Tiên Thiên Cương Khít”
Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông là người đứng dậy đầu tiên, kinh hãi hét lên.
Cả sơn trang Huyết Kiếm lập tức sôi trào.
Tất cả mọi người đứng dậy, trợn to mắt khó có thể tin nhìn bóng dáng trên lôi đài vỡ nát.
“Không! Không! Không có khả năng!”
Trang Thái Thành hét lên.
Gương mặt Trang Tiến Bình trắng bệch, miệng há to không nói nên lời.
Trang Đông Quân thì tiến lên vài bước, vẻ mặt hoảng sợ, nhìn chằm chằm lôi đài.
Ai có thể dự đoán được, vậy mà Tân Tuấn Minh này nắm giữ thân thể Tiên Thiên Cương rồi!
Đây là thân thể tượng trưng cho vô địch đấy!
Cho dù là Trang Đông Quân, đều không có thân thể đáng sợ như vậy!
“Người kia là ai? Người này là ai hả?”
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các liên tục lùi về sau, giật mình kêu lên.
“Trang chủ, chuyện này… Chuyện này nên làm sao đây?” Trang Thái Thành cũng luống cuống, vội vàng nhìn về phía Trang Đông Quân.
“Không nghĩ tới người này lại bất phàm như vậy… Là chúng †a nhìn nhầm rồi, nhưng mà… Không cần lo lắng! Cục diện vẫn nằm trong tay chúng ta” Trang Đông Quân hít sâu một hơi, đè thấp giọng nói.
“Sao vẫn còn năm giữ được cục diện, chúng ta vẫn nên nghĩ cách làm thế nào cho xong chuyện đi” Trang Thái Thành sốt ruột tới mức giậm chân.
Lúc này Lâm Dương cử động rồi.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, anh bước về phía Lý Diệu Diệp.
Toàn thân Lý Diệu Diệp run rẩy, sợ tới mức vội vàng lùi vê Sau.
Người khủng bố như thế, anh ta lấy gì đấu với người ta?
“Đi đâu?”
Vẻ mặt Lâm Dương âm trâm, vươn người xông lên, khí tức thô bạo phóng thích ra, chặn lấy khí ý của Lý Diệu Diệp. Chân Lý Diệu Diệp vừa mới bước đi, đã bị áp lực khủng bố bao trùm lên người.
Phù phùi Hai đầu gối anh ta mềm nhữn, căn bản không chịu nổi áp lực đáng sợ như thế, cả người quỳ trên đất. “Không hay rồi!”
“Cậu chủ, cẩn thận!”
“Nhanh, nhanh cứu cậu chủiI”
Mọi người cố gắng xông về phía Lý Diệu Diệp.
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các cũng lấy lại tinh thân, lập †ức xông về bên này.
Nhưng… Không còn kịp rồi!
Bọn họ không rõ lắm, lúc này Lâm Dương đã thôi động Lạc Linh Huyết, tốc độ, lực lượng, phản ứng và các nhân tố đều tăng mạnh.
Tuy phản ứng của bọn họ cũng không chậm, nhưng dù sao cũng kém một bậc, đợi khi tới gân Lâm Dương, Lâm Dương đã đứng trước mặt Lý Diệu Diệp, một tay nắm lấy cánh tay anh ta, nâng anh ta lên.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên