“Cút ngay!”
Lý Diệu Diệp vùng vấy, đồng thời một tay khác đánh về phía tim Lâm Dương.
Nhưng công kích của anh ta còn chưa tới gần, đã bị Phạn Lâm nắm lấy cổ tay.
Toàn thân Lý Diệu Diệp run lên, chỉ thấy Lâm Dương phát lực, bẻ mạnh một cái.
Răng rắc!
“ÁI”
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang vọng cả sơn trang Huyết Kiếm.
Xem ra, hai tay của Lý Diệu Diệp đều bị phế rồi.
Anh ta đã không còn bất cứ sức chiến đấu gì rồi.
“Cậu chủi”
Đôi mắt người của Phiêu Nhai Các đỏ lên.
“Nhanh nhanh buông cậu ấy ra cho tôi!”
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các khàn giọng gào thét, rút trường kiếm bên hông ra, trực tiếp đâm về phía Lâm Dương.
Lâm Dương cầm lấy Lý Diệu Diệp chắn lợi kiếm đâm tới. Trưởng lão của Phiêu Nhai Các ném chuột sợ vỡ bình, lập tức thu kiếm về, Lâm Dương nhân cơ hội đá vào bụng ông ta một cái.
Rầm!
Trưởng lão của Phiêu Nhai Các lập tức bay ra ngoài, ngã xuống đất vô cùng chật vật.
“Tần Tuấn Minh! Cậu thật to gan, dám đả thương trưởng lão nhà họ Lý?” Trang Thái Thành thấy người này càng ngày càng coi trời bằng vung, thì giận tím mặt, liên tục gầm thét. Nhưng Lâm Dương đâu để ý tới ông ta?
Anh hừ lạnh một tiếng: “Thương tổn trưởng lão có tính là gì? Ông có tin tôi còn có thể lột da lóc xương Lý Diệu Diệp trước mặt ông không?”
Cậu nó
Tất cả mọi người bị dọa sợi Chỉ thấy Lâm Dương bóp chặt cổ Lý Diệu Diệp, sau đó phát lực.
“Ừm… Ừm… Á.”
Gổ Lý Diệu Diệp biến dạng, anh ta điên cuồng vùng vây, gương mặt chậm rãi biến thành màu tím, đôi mắt lồi ra, người sắp hít thở không thông rồi.
Cứ tiếp tục như vậy, e rằng Lý Diệu Diệp sẽ bị Lâm Dương bóp chết!
“Dừng tay!”
Người của Phiêu Nhai Các sắp điên rồi, toàn bộ xông lên. Nhưng bọn họ càng tới gần, Lâm Dương càng dùng lực mạnh hơn!
Tất cả mọi người sợ tới mức không dám tiến lên.
“Trang chủ!” Trưởng lão của Phiêu Nhai Các không có biện pháp, nghiến răng hét với Trang Đông Quân.
“Tần Tuấn Minh! Nhanh thả cậu chủ Diệp ra! Có nghe thấy không?” Vẻ mặt Trang Đông Quân lạnh lùng, quát lớn. “Dựa vào cái gì? Người này muốn giết tôi! Vì sao tôi không được giết anh ta chứ?”
Vẻ mặt Lâm Dương không đổi hỏi.
“Trước khi thi đấu tôi đã nói rồi, phải biết điểm dừng! Cậu đây là muốn ngang nhiên đối kháng tôi sao?” Trang Đông Quân rét lạnh nói.
“Nhưng khi bọn họ ra sát chiêu, không thấy ai ngăn cản, cũng không thấy ông nói, vì sao bây giờ… Ông lại đứng ra rồi?” Lâm Dương ngẩng đầu, nhìn Trang Đông Quân cười ma.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên