Trang Đông Quân cau mày, thấy người này dầu muối không vào, thủy hỏa bất xâm, cũng mất đi kiên nhãn, lập tức trở mặt lập †ức nói: “Tân Tuấn Minh, hình như cậu quên mất một chuyện! Ba của cậu và anh cả của cậu đều được tôi đưa tới Phiêu Nhai Các, bây giờ cậu kết tử thù với người của Phiêu Nhai Các!
Không phải hại ba và anh cả của cậu sao?
Nếu người của Phiêu Nhai Các biết rõ chuyện này, chỉ sợ sẽ băm ba và anh cả của cậu ra vạn đoạn! Cậu nhất thời thống khoái, nhưng đẩy bọn họ vào địa ngục, bên nào nặng bên nào nhẹ, cậu suy nghĩ kỹ đi!”
Những lời này vang lên, đôi mắt đám Trang Thái Thành ở phía sau lập tức sáng lên, vô cùng vui sướng.
Đúng vậy, đám Trang Quốc Thiên là lên xe đến Phiêu Nhai Các mà.
Hiện giờ chỉ sợ bọn họ đã tiến vào cửa Phiêu Nhai Các, có hai người này ở đây, còn sợ Tần Tuấn Minh không đi vào khuôn phép à?
Mọi người nghĩ như vậy.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đã mở miệng.
“Ông thực sự nghĩ tôi ngốc sao? Sẽ ngoan ngoãn đưa người đến Phiêu Nhai Các? Sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các liên minh làm đám hỏi, hai bọn họ đến Phiêu Nhai Các có khác gì ở lại sơn trang Huyết Kiếm?
Sắc mặt Trang Đông Quân thay đổi, trầm giọng hỏi: “Cậu có ý gì? Chẳng lẽ…”
“Người mà ông phái đi, nửa đường đã bị tôi gọi người cướp đi, hiện giờ hai bọn họ hẳn là ở trong thành phố nhỏ nào đó không có danh tiếng gì dùng trà, sao có thể ở Phiêu Nhai Các được?” Lâm Dương nói. Trang Đông Quân im lặng rồi. Trang Thái Thành ở bên cạnh vô cùng sợ hãi, vội vàng quát người bên cạnh: “Nhanh, nhanh gọi điện thoại cho lái xe, nhanh!”
“bạt Người bên cạnh lấy điện thoại ra vội vàng gọi đi.
Một lát sau, vẻ mặt anh ta đau khổ nói: “Thưa ngài, không gọi được cho lái xe… Tắt điện thoại rồi!”
“Cái gì?”
Cả đám cấp cao nhà họ Trang đều trợn mắt há miệng.
Nếu là như vậy, vậy gần như có thể chắc chắn những lời Lâm Dương nói là thật, dù sao lái xe của nhà họ Trang cũng không bao giờ tắt máy.
“Tân Tuấn Minh, rốt cuộc là cậu muốn thế nào, mới bằng lòng tha cho cậu chủ Diệp?”
Trang Đông Quân hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.
Lý Diệu Diệp là con trai của các chủ Phiêu Nhai Các!
Nếu anh ta chết ở đây, vậy nhà họ Trang sẽ kết tử thù với Phiêu Nhai Các rồi!
Đấn lúc đó cả nhà họ Trang sẽ xong đời.
Cho nên cho dù thế nào, đều phải bảo vệ Lý Diệu Diệp.
Mọi người nhao nhao nhìn chằm chằm Lâm Dương, đợi câu trả lời của anh.
Chỉ thấy Lâm Dương trâm ngâm một lát, ngẩng đầu nói: “Muốn tôi thả Lý Diệu Diệp cũng được, ông lấy đồ đổi đi!” “Thứ gì?”
“Kim Ô Đan!”
Ba chữ Kim Ô Đan vang lên, rõ ràng là vẻ mặt người nhà họ Trang thay đổi.
“Quả nhiên, người này tới đây vì Kim Ô Đan! Thì ra cậu ta đột nhiên về nước về gia tộc, chính là vì thứ này!
Trang Tiến Bình đè thấp giọng nói, nói với Trang Đông Quân.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên