- Được Kim, con mẹ mày ăn nói sạch sẽ cho tao!
Hoắc Đông Hạo bỗng nhiên quay người, căm tức nhìn Đường Kim:
- Vừa rồi ông mày nhịn là vì nể mặt Ninh Tâm Tĩnh. Bây giờ ông éo phải người Ám Kiếm nữa, mày mà còn sủa bậy thì ông sẽ xử mày!
- Nghe có vẻ lợi hại.
Đường Kim duỗi lưng một cái:
- Tao còn chưa ăn trưa, không lãng phí thời gian với mày. Trực tiếp chút đi, vừa rồi nghe mày nói, rời đi rồi sẽ gia nhập Tiềm Long phải không?
- Đúng thì sao?
Hoắc Đông Hạo cười lạnh một tiếng:
- Chờ xem, ngày mồng tám tháng chạp, tao sẽ làm cho Ám Kiếm thất bại thảm hại.
- Thừa nhận là tốt rồi.
Đường Kim nở nụ cười sáng lạn:
- Tao nói rồi, Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long. Mỗi một thằng Tiềm Long nào đến Ninh Sơn này thì chỉ có thể bò trở ra. Mày đã định gia nhập Tiềm Long, vậy cứ bò đi là tốt nhất.
- Chỉ bằng mày?
Hoắc Đông Hạo khinh thường, thân thể đột nhiên lui nhanh về phía sau, phi ra khỏi biệt thự, tới sân ngoài:
- Đường Kim, tao cũng muốn xem mày có bản lĩnh gì. Muốn tao bò đi à? Hay là cái loại mày phải phơi thây tại Ninh Sơn!
- À được, coi như có chút bản lĩnh.
Đường Kim không chút hoang mang ra khỏi biệt thự. Mà những người khác cũng theo ra. Lúc này, Ninh Tâm Tĩnh và Nhạc Trung Hằng đều không nói chuyện, năm lính mới còn lại cũng một bộ dạng xem náo nhiệt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Lúc này, điện thoại của Đường Kim lại vang lên. Vừa lấy ra nhìn, cái số này lại hơi là lạ, hơn nữa lại là số cố định nữa.
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn nhận điện thoại:
- Ê, ai thế?
- Anh Đường Tinh, là em nè.
Bên kia truyền đến âm thanh của Tiểu Đậu Nha:
- Buổi trưa anh không về ăn cơm sao? Em với chú Lục nấu lẩu cá nè.
- À ừ, chờ anh năm phút nhé, về ngay đây.
Đường Kim nói một câu rồi cất điện thoại đi. Đột nhiên chân giẫm xuống đất:
- Tao bận lắm, không cho mày cơ hội biểu diễn đâu!
Đường Kim đạp một cước này trúng ngay một tảng đá lớn. Tảng đá nháy mắt nát bấy, một giây sau, những hòn đá nhỏ đồng loạt bay lên không, hóa thành một cơn mưa đá đầy trời, càn quét về phía Hoắc Đông Hạo.
Hoắc Đông Hạo đang dương dương đắc ý, thấy trận mưa đá này, nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng lui về phía sau.
Tốc độ của Hoắc Đông Hạo không tệ, đáng tiếc, hắn còn chưa nhanh bằng mấy hòn đá này. Trong nháy mắt, Hoắc Đông Hạo đã tới cửa biệt thự, nhưng trận mưa đá vẫn như ảnh tùy hình, bám sát lấy hắn.
Tiếp theo, trận mưa đá hoàn toàn bao phủ Hoắc Đông Hạo. Hắn không thể trốn, dù có chạy hướng nào cũng vậy.
Cứ như thế, chỉ trong một giây, Hoắc Đông Hạo đã lâm vào tuyệt địa. Nhất thời, trong lòng mỗi người nơi đây đều thấy là lạ, ánh mắt nhìn Đường Kim đã thay đổi. Mặc dù lúc trước có nghe nói qua về sự lợi hại của hắn, nhưng cũng không ngờ hắn mạnh như vậy. Bởi theo bọn họ biết, thực lực Hoắc Đông Hạo có khi còn vượt qua cả Ninh Tâm Tĩnh, mà đám bọn họ thì sàn sàn nhau, không phải đối thủ của họ Ninh!
Hoắc Đông Hạo đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, không né tránh nữa, mà lại đứng nguyên tại chỗ. Hai tay múa may, che đầu và mặt, những chỗ khác để đá đụng trực tiếp vào.
Một giây sau, mưa đá biến mất. Mặt trắng nhỏ của Hoắc Đông Hạo đã đỏ lên một cách bất bình thường, đột nhiên há mồm phun ra một búng máu: "Phốc!"
Hoắc Đông Hạo rất kềm chế, nhưng thân thể của hắn bắt đầu run rẩy, dường như đứng không vững.
Đường Kim đá một phát xuống đất. Lần này chẳng qua chỉ đá một cục đá nhỏ, hòn đá lại bay về phía Hoắc Đông Hạo. Mặc dù lần này bay rất chậm, nhưng họ Hoắc không có năng lực né tránh.
"Ư!" Đá lại đập vào người Hoắc Đông Hạo, hắn kêu lên đau đớn, sau đó không kiên trì được nữa, ngã ầm xuống đất.
- Đã xong, đi ăn cơm!
Đường Kim hài lòng phủi tay, sau đó lại ra vẻ tiếc nuối:
- Một tháng lại ít đi một vạn tiền nhà rồi! Thật tiếc a, có nên tăng giá thuê không ta?
Mọi người lại nhìn nhau. Tên này đúng là cực phẩm a, giờ vẫn còn nhớ đến cho thuê nhà?
- Quên đi, tiện nghi các người, tạm thời không tăng giá nhà nữa.
Đường Kim nói xong, đột nhiên biến mất trong tầm mắt mọi người, từ xa truyền tới một thanh âm:
- Đừng làm hư biệt thự của tôi, nếu không phải bồi thường đó.
- Tốc độ thật nhanh!
Lục Ly vẫn ngậm miệng nãy giờ đột nhiên nói.
- Lục Ly, đưa Hoắc Đông Hạo ra khỏi Ninh Sơn.
Ninh Tâm Tĩnh thản nhiên nói.
Lục Ly gật đầu, đi về phía Hoắc Đông Hạo. Nhấc hắn lên, nhét vào trong Satana, nhanh chóng rời đi.
- Mọi người ổn định chỗ ở trước đã. Mỗi người lập một danh sách nhu yếu phẩm giao cho Nhạc Trung Hằng, tận lực an trí tốt trong hôm nay, ngày mai chúng ta chính thức bắt đầu huấn luyện.
Ninh Tâm Tĩnh quét qua mọi người một cái:
- Tôi không muốn chuyện vừa rồi lại phát sinh. Cho nên, tôi hi vọng, dù ai có ý kiến gì với Đường Kim thì cứ nói cho tôi biết là được, tôi sẽ nói chuyện với hắn, các cô cậu không được lén lút xung đột với hắn, rõ chưa?
- Thật ra Đường Kim cũng không có vô lý như vậy, các cô cậu không cần lo lắng.
Nhạc Trung Hằng bổ sung một câu.
Năm người đồng loạt gật đầu ra vẻ hiểu. Có vết xe đổ của Hoắc Đông Hạo, tất nhiên bọn họ đã hiểu, Đường Kim không có dễ chọc. Nhưng thực tế, bọn họ cũng chẳng đồng tình gì với Hoắc Đông Hạo. Ở chung vài ngày, thằng ôn kia vẫn là cái vẻ cao cao tại thượng, không để bọn họ vào mắt. Hiện giờ bị Đường Kim dạy dỗ, thật ra bọn họ lại thấy chút cao hứng.
- Mấy người đi chuẩn bị trước đi.
Ninh Tâm Tĩnh thản nhiên nói.
Nhạc Trung Hằng lập tức dẫn năm người mới vào nhà. Ninh Tâm Tĩnh lại chậm rãi ra khỏi biệt thự, đứng ở cửa lớn, đưa mắt nhìn xuống cả Ninh Sơn. Gương mặt của nàng mặc dù bị một vết sẹo phá hư, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng xinh đẹp. Mà giờ khắc này, trong hai tròng mắt xinh đẹp ấy lại xuất hiện thần thái phức tạp. Có chút cô đơn, mê mang, lại càng nhiều mong đợi.
Đi vào phòng bếp của mình, Đường Kim lập tức ngửi thấy mùi lẩu cá thơm phức. Bên cạnh bàn ăn, một cô bé nhỏ xinh ngồi đó, chính là Tiểu Đậu Nha, nhưng lại không thấy Tống Oánh đâu.
- Anh Đường Tinh, chị Oánh ở trên lầu, vẫn chưa có xuống. Cũng không biết làm sao, em không dám đi hỏi chị ấy.
Dường như biết Đường Kim nghi hoặc, Tiểu Đậu Nha lập tức nói.
- Anh lên xem một chút.
Đường Kim nhất thời hơi lo lắng