“Thật sao? Vậy bây giò tôi đi điều tra camera giám sát trên chiếc xe mà lúc vê cô đã ngồi, nếu như cô đám nói đối tôi, vậy thì xin lỗi, hôm nay tôi sẽ khiến nhà họ Trịnh các người biến mất khỏi thành phố Lâm Tây!”
Lâm Dương lạnh lùng nói, lấy điện thoại ra, muốn bấm SỐ.
Anh vừa nói xong, người nhà họ Trịnh cũng sợ đến hoang mang.
Nếu lời này từ miệng người khác nói ra, bọn họ sẽ không hề lo lắng chút nào.
Nhưng lời này từ miệng chủ tịch Lâm có tiếng tăm.
lừng lẫy nói ra, ai đám nghi ngờ? Trong lúc nhất thời, người nhà họ Trịnh cũng căng thẳng.
Trịnh Bảo Nguyệt cứng đờ người đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhọt.
“Bảo Nguyệt! Chủ tịch Lâm ở đây mà con còn đám nói đối? Mau nói thật cho ba! Nếu không thì con cút ngay khỏi nhà họ Trịnh cho ba! Ba không có đứa con gái này!”
Ba của Trịnh Bảo Nguyệt là Trịnh Siêu Cường lập tức hét lên.
“Ba, con… con…
Trịnh Bảo Nguyệt ấp úng, cuối cùng đành phải nói ra sự thật: “Thật ra thì… Thật ra thì Lý Đan Thanh bị chị Diệp Anh đưa đi rồi..”
Chị Diệp Anh? Mọi người ngạc nhiên.
Quả nhiên có ẩn tình khác.
Ánh mắt của Lâm Dương nghiêm nghị, thấp giọng quát khế: “Chị Diệp Anh là ai?”
“Tôi… tôi không biết, tôi chỉ giúp chị ấy chút việc, chị ấy trả thù lao cho tôi… chỉ đơn giản vậy thôi…”
“Giúp cô ta chút chuyện? Cô giúp cô ta làm gì?”
“Chị Diệp Anh nói, muốn tôi tìm kiếm vài học sinh trẻ đẹp trong trường học, đưa đến chỗ chị ấy làm việc, tìm được một người sẽ cho tôi bảy trăm triệu tiên mặt…”
Trịnh Bảo Nguyệt cúi đầu nói.
“Cái gì?”
Mọi người xôn xao.
“Con bé chết tiệt này! Như thế không phải con đang lừa gạt buôn bán người sao?”
“Chẳng trách gần đây con bé chết tiệt này tiêu tiền phung phí, thậm chí còn mua xe! Tiền của con đến bằng cách này hả?”
“Thật là tạo nghiệp chướng mà Người nhà họ Trịnh nôn nóng vừa khóc vừa than.
Sắc mặt của Trịnh Siêu Cường xanh mét, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy.
Con gái của mình làm ra chuyện như vậy, nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng bây giờ con bé không chỉ vi phạm pháp luật, con bé còn đắc tội với chủ tịch Lâm! Con bé đang đẩy nhà họ Trịnh vào chỗ chết sao?
“Bây giờ bạn học của con ở đâu? Lập tức dẫn chúng ta đi!” Trịnh Siêu Cường vội vàng nói.
“Ở ngay thành phố Lâm Tây..”
“Lập tức đưa tôi đi” Lâm Dương thấp giọng nói.
“Được… Được…”
Trịnh Bảo Nguyệt không dám chần chừ, gật đầu liên tục. Mọi người cùng lên xe, lập tức lao vun vút đến nơi Trịnh Bảo Nguyệt nói.
Dựa theo khai báo của Trịnh Bảo Nguyệt, cô †a và một tên bạn học nam khác trong trường học đã lợi dụng cách này để lừa một số cô gái, đầu tiên là giả bộ tranh giành người yêu, sau đó đưa người đó ra khỏi trường học, chở đến thành phố Lâm Tây, giao cho chị Diệp Anh đổi lấy thù lao.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên