Mặc dù không biết chị Diệp Anh sẽ sắp xếp bọn họ đi làm việc gì, nhưng Trịnh Bảo Nguyệt cảm thấy bọn họ sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, dù sao bây giờ khác trước đây, cô ta cũng không quan tâm những việc này.
Thời gian chưa tới mười lăm phút, xe dừng lại trước một khách sạn ở trung tâm thành phố Lâm Tây.
Nhìn thấy nơi này, Lâm Dương nhíu mày.
“Mấy người không nên đi vào, tránh rút dây động rừng, Trịnh Bảo Nguyệt, cô đưa cô ấy vào, tôi theo sau hai người.” Lâm Dương chỉ Khương Mạn Vân nói.
Xung quanh khách sạn này đều có camera giám sát, nếu anh cùng đi vào, chỉ sợ bị đối phương sớm phát hiện.
“Chủ tịch Lâm, chị Diệp Anh thường không để cho tôi dẫn người vào, bọn họ sẽ cho người tới giao nhận với tôi…” Trịnh Bảo Nguyệt khổ sở nói.
“Chuyện này thì phải xem bản thân cô rồi”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, hoàn toàn không cho cô ta con đường từ chối.
Trịnh Bảo Nguyệt căn răng, đành phải bất chấp đưa Khương Mạn Vân ởi về phía khách sạn.
Khương Mạn Vân cũng không sợ, cô ấy tin Lâm Dương sẽ bảo vệ cô ấy an toàn.
Hai cô gái đi vào khách sạn.
Lâm Dương dùng kim châm cứu dịch dung thay đổi gương mặt, đi vào theo.
“Hai cô gái, xin hỏi cần phục vụ gì?”
Cô gái trước bàn mỉm cười hỏ
“Xin chào, tôi tìm anh Báo!” Khương Mạn Vân nặn ra một nụ cười nói.
“Anh Báo?”
Gô gái trước bàn sững sờ, sau đó lại nở một nụ cười chuyên nghiệp nói: “Xin hỏi cô là…”
“Tôi là bạn của anh Báo, cô nói với anh ấy có nhỏ Nguyệt tới tìm”
“Được, xin cô chờ một lát.” Bấm điện thoại trước bàn.
Một lát sau, cô gái cười nói: “Hai cô, anh Báo đang đợi ở phòng nghỉ phía bên phải, hai cô có thể tự đi đến đó” “Được!”
Trịnh Bảo Nguyệt gật đầu, dẫn Khương Mạn Vân cẩn thận đi tới.
Phòng nghỉ của nơi này yên ắng, dù sao phòng nghỉ của khách sạn này ở tầng hai, tầng một chỉ là nơi ăn uống, bây giờ không phải là giờ ăn cơm, tất nhiên sẽ ít người.
Trịnh Bảo Nguyệt và Khương Mạn Vân đi tới trước cửa phòng nghỉ, hai cô gái âm thầm nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện bóng dáng của Lâm Dương, lập tức căng thẳng.
“Chủ tịch Lâm đâu?”
“Tôi không biết, vừa rồi còn theo ở phía sau…
“Làm sao bây giờ?”
Trịnh Bảo Nguyệt chân chừ không thôi.
Lúc này.
Két két!
Cánh cửa đột nhiên mở ra, sau đó một bàn tay trực tiếp lôi Trịnh Bảo Nguyệt vào phòng…
“ÁI”
Trịnh Bảo Nguyệt hét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay to kéo vào trong.
Hai người còn chưa đứng vững đã bị hai con dao găm sắc bén kề trên cổ họng.
Nhất thời không ai dám nhúc nhích, đôi mắt trừng lớn đánh giá phòng nghỉ.
Chỉ thấy trong phòng nghỉ sương khói lượn lờ, có bốn năm tên đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đang ngồi.
Bọn họ đồng thời dồn ánh mắt về phía hai cô gái nhỏ xinh đẹp, ánh mắt rất không tốt.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên