“Những người này đang làm gì vậy?”
Trịnh Bảo Nguyệt nhìn chằm chằm vào những cô gái đang lui lui tới tới này, nhịn không được hỏi.
Nhưng không có ai trả lời câu hỏi của cô ta.
“Anh Báo, sao cậu lại đến đây?” Đúng lúc này, một người phụ nữ trưởng thành, tóc ngắn, †ô son tím đi tới, trên tay cô gái là một điếu thuốc, trên mu bàn tay xăm hình một con Nhện độc gớm ghiếc.
“Chị Diệp Anh, không phải em đến giao hàng cho chị sao? Đây, đây là Trịnh Bảo Nguyệt, đây là bạn học của cô ấy” Anh Báo cười nói.
“Phải không?” Chị Diệp Anh nhìn hai người phụ nữ từ trên xuống, sau đó nhẹ nhàng gật đầu : “Không tồi! Mầm non rất tốt, chị nhận!”
“Cảm ơn chị Diệp Anh” Trịnh Bảo Nguyệt vội vàng nói.
“Cô cảm ơn cái gì? Anh Báo bán cô, nhưng cô vẫn muốn cảm ơn tôi? Thật là ngờ nghệch đáng yêu” Chị Diệp Anh mỉm cười nói.
“Hử?” Trịnh Bảo Nguyệt sửng sốt, rồi vội vã nói: “Chị Diệp Anh, tôi… tôi không bán, chị Diệp Anh đừng hiểu lầm..” “Con nhóc ngu ngốc, cô còn không hiểu tình cảnh của mình sao? Từ thời điểm cô vào đến đây, cô và mấy cô gái bị lừa kia chả khác gì nhau cả, bây giờ cô cũng thuộc về chị Diệp Anh đây” Anh Báo cười nói: “Hiện tại, là tôi bán cô cho chị Diệp Anh đấy, cô đã hiểu chưa?”
“Hả?”
Trịnh Bảo Nguyệt sợ hãi hét lên một tiếng, sau đó vội vàng hô: “Chị Diệp Anh, tôi không phải! Tôi đã hợp tác với chị rồi! Tôi… tôi… tôi không thể bị chị mua được… Nếu chị mua tôi rồi, làm sao tôi lừa thêm người mới đến cho chị được chứ? Chị Diệp Anh à, chị không thể mua tôi…”
“Có cái gì mà không thể chứ? Cô gái ngốc, cô không biết là khi làm đủ điểm thì sẽ càng nguy hiểm sao? Cô đã mang đến cho tôi rất nhiều cô gái, tôi sợ là bị người theo dõi rồi, nếu tôi không sắp xếp cho cô, lỡ như một ngày nào đó cô bị bắt mang đi điều tra, chẳng phải tôi sẽ bị bại lộ sao? Cho nên cô tốt nhất là nên biến mất, như vậy tôi mới an toàn!”
Chị Diệp Anh mỉm cười, một bàn tay lớn giơ lên, hai người phụ nữ phía sau lập tức đi tới, trực tiếp kéo Trịnh Bảo. Nguyệt rời đi.
“Không! Buông tôi ra! Tôi không đi! Chị Diệp Anh, thả tôi ra! Tôi muốn về nhài”
Trịnh Bảo Nguyệt điên cuồng giấy dụa.
Về phần Khương Mạn Vân, cô ấy quá sợ hãi nên sớm đã không dám cử động.
Cho đến khi có một giọng nói từ phía sau mọi người truyền tới.
“Các người… có lẽ là người của Hồng Nhan Cốc nhỉ?”
Mọi người sững sờ, đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Đặc biệt là chị Diệp Anh, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, lập tức kêu lên: “Ai?”
Giọng nói vừa dứt, một người đàn ông chậm rãi tiến lên. “Em gái Lý Đan Thanh của tôi… đang ở đâu?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Khương Mạn Vân và Trịnh Bảo Nguyệt thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Các cô tưởng rằng Lâm Dương không theo kịp chứ.
Bây giờ bác sĩ Lâm tiếng tăm lừng lẫy xuất hiện, ít nhất trước mắt các cô đã an toàn.
Lâm Dương châm điếu thuốc, ánh mắt lạnh lẽo, lặp lại lần nữa: “Nói cho tôi biết, em gái tôi Lý Đan Thanh đang ở đâu? Tôi chỉ cho cô 10 giây trả lời!”
Chị Diệp Anh hừ khế một tiếng, xua tay nói: “Tôi chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy! Ấn anh ta xuống đất cho tôi! Tôi muốn anh ta liếm đế giày của tôi!”
Nhưng mà.
Cô ta vừa dứt lời, nhưng không thấy ai ra tay.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên