Hai cô gái bị dọa đến mức cả người căng cứng, mặt biến sắc.
“im lặng một chút”
Lúc này, một người đàn ông cởi trần nhuộm tóc vàng đi tới. Gã hút thuốc, đầu lông mày nhăn lại, lạnh lùng nói: “Trịnh Bảo Nguyệt! Cô chạy tới đây làm cái gì? Không phải tôi đã nói không có việc thì không được đến đây sao?”
“Anh Báo, không phải em đến để tặng người cho anh sao?” Trịnh Bảo Nguyệt cười trừ, vội vàng nói.
“Tặng người?” Anh Báo đánh giá Khương Mạn Vân một lượt từ trên xuống dưới, liếm liếm môi: “Không tồi, hàng này được đấy”
“Anh Báo, đây không phải là ả đàn bà chúng ta bắt được lúc trước sao? Không phải cô ta đã trốn thoát rồi sao?” Đúng lúc này, một người đàn ông bên cạnh mở miệng nói.
“Đúng vậy, cô ta đã trốn rồi, nhưng bị tôi lừa đến đây!” Trịnh Bảo Nguyệt nói “Được lắm Bảo Nguyệt, một ngày này lại được hai đơn! Lợi hại! Người này có thể đổi được 740 triệu! Ngày kiếm được 1 tỷ bốn mươi triệu, không mời khách ăn tối sao?” Anh Báo cười nói.
“Muốn ăn cái gì? Đợi đến khi tiền đến tay, ăn uống cứ tính cho em… Nhưng mà anh Báo, vân là nhanh chóng đổi tiền đi! Em cần tiền gấp!” Trịnh Bảo Nguyệt vội nói, trông có vẻ khá túng thiếu.
“Được rồi, để tôi đi tìm chị Diệp Anh, nếu chị Diệp Anh cảm thấy không có vấn đề gì sẽ sớm chuyển tiền về tài khoản của cô, cô trở về trước đi” Anh Báo nói, lập tức muốn dẫn Khương Mạn Vân đi.
Trịnh Bảo Nguyệt thấy thế, vội vàng nói: “Ôi chao anh Báo, anh đừng vội, em có một thỉnh cầu nho nhỏ được không? “Thỉnh cầu? Thỉnh cầu gì?” Anh Báo nghỉ hoặc hỏi.
“Em là muốn gặp chị Diệp Anh thôi, anh biết đấy, em chưa nhìn thấy chị Diệp Anh bao giờ. Lần trước không phải anh đã hứa nếu em hoàn thành thêm một đơn hàng thì anh sế dẫn em đi sao? Hôm nay, em hoàn thành hai đơn, anh không dẫn em đi gặp chị ấy sao?” Trịnh Bảo Nguyệt cười nói.
Anh Báo nghe vậy, tròng mắt chuyển động, nhẹ nhàng cười: “Được rồi, cô muốn đi thì tôi dân cô đi”
Nói xong, hắn ta khoát tay, dẫn mọi người ra cửa.
Vài người đi dọc theo hành lang của khách sạn, rẽ vài vòng rồi dừng lại trong một căn phòng âm u trong góc.
Anh Báo gõ cửa vài lần, một người phụ nữ mặc quần áo dọn dẹp ra mở cửa.
“Sao vậy?”
“Đến giao hàng!”
“Ồ? Một lần hai đơn? Không tồi không tồi, vào trong đi” Người phụ nữ nghiêng người, đám người anh Báo đi vào trong.
Căn phòng này khá nhỏ, có vẻ là một kho chứa đồ dùng vệ sinh, nhưng thực ra lại không phải.
Hai gã đàn ông ngay sau lưng anh Báo bưng một cái tủ đặt trong phòng dọn đi, rồi kéo một cái cửa sắt bên cạnh, một cầu thang hiện ra trước mắt mọi người.
Cầu thang còn rất mới, có vẻ như mới được tu sửa không lâu.
Sắc mặt Khương Mạn Vân tái nhợt, tim đập dồn dập, có chút sợ hãi.
Trịnh Bảo Nguyệt cũng không khá hơn là bao.
Hai cô gái không muốn đi xuống.
Nhưng lúc này họ không thể lựa chọn.
“Làm sao? Muốn tôi vác các người xuống sao?” Anh Báo lạnh nhạt nói.
“Không… không cần…”
Trịnh Bảo Nguyệt cười trừ, từng bước đi theo Khương Mạn Vân xuống dưới.
Khi hai cô gái đã xuống đến tầng hầm, họ mới phát hiện ra rằng có một căn phòng rất lớn bên dưới khách sạn.
Rất nhiều người phụ nữ ăn mặc cổ xưa cầm nhiều loại nhạc cụ độc đáo đi tới đi lui, trong vô cùng nhộn nhịp.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên