Lâm Dương lắc đầu.
“Tôi dẫn người đi, quả Thiên Tinh tôi cũng mang đi”
“Làm càn!” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc tức giận.
“Cậu nghĩ rằng mình là ai? Chỉ là người phàm mà thôi. Vậy mà cậu cũng dám cuồng vọng trước mặt bản tôn? Cậu có tin là bây giờ bản tôn sẽ lập tức băm văm các cậu ra, khiến các cậu chết không toàn thây hay không?”
“Vậy bà có tin tôi sẽ nghiền nát quả Thiên Tĩnh này ra rồi vứt xuống đáy vực không?
Chúng tôi chết rồi thì bà cũng sẽ phải chôn cùng!” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Cậu…
Trong mắt cốc chủ của Hồng Nhan Cốc chỉ còn sát ý, vô cùng dữ tợn, nhưng rất nhanh bà †a đã giấu sự dữ tợn và sát ý lạnh lễo này xuống tận đáy lòng.
“Chia cho tôi một nửa!” Bà †a lạnh lùng nói.
“Đây là giới hạn cuối cùng của tôi, nếu cậu không đồng ý thì hôm nay cá chết lưới rách, đừng có nghĩ rằng bản thân cậu không sợ chết!”
Lâm Dương nghe thế thì nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Lực lượng trên người cốc chủ của Hồng Nhan Cốc đã bắt đầu bạo động, rất không ổn.
Nếu bà ta không có quả Thiên Tinh thì chỉ cần trong vòng một tuần là bà ta sẽ chết, nhưng nếu có được một nửa quả Thiên Tỉnh thì bà ta có thể giữ ổn định ít nhất thêm nửa năm nữa.
Mà nửa năm này bà ta có thể ra tay cướp lấy một nửa quả Thiên Tỉnh còn lại trên tay Lâm Dương hoặc đi tìm một quả Thiên Tinh khác.
“Cũng được. Nhưng để người của tôi rời đi đã” Lâm Dương nói.
“Để cho bọn họ đi đi” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lạnh lùng nói.
“Đồ nhi, nếu chúng ta đi rồi thì con phải làm sao?” Phong Thanh Vũ vội nói.
“Đừng nói nhiều, đi mau đi” Lâm Dương trầm giọng nói, nhanh chóng liếc mắt ra hiệu.
Phong Thanh Vũ ngẩn ra, sau đó cũng hiểu được ý của Lâm Dương. Nếu bọn họ không đi mà còn ở đây thì sẽ còn gây phiền toái, níu chân của Lâm Dương.
Suy đi nghĩ lại, Phong Thanh Vũ chỉ có thể tóm lấy Quách Lệ đưa mọi người rời đi: “Cứu… cứu tôi.” U Thủy Kiếm Vương gian nan kêu “Lão tiên sinh, chúng ta đưa người này đi cùng nhé, dù sao lúc ở sườn núi người này cũng đã cứu tôi và Lâm tiên sinh” Quách lệ run rẩy nói.
Phong Thanh Vũ hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không do dự mà dùng một tay túm U Thủy Kiếm Vương dậy, sau đó đi xuống núi. Chỉ trong chốc lát tất cả mọi người đều đã biến mất trong tâm mắt.
“Bây giờ có thể giao đồ cho tôi rồi chứ?”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc trầm giọng nói.
“Từ từ đã” Lâm Dương khàn khàn nói.
“Còn phải chờ tới bao giờ nữa?” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc cau mày.
Nhưng Lâm Dương nhắm mắt lại không nói gì. Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc mặt mày âm trầm, hoàn toàn mất kiên nhẫn. Bà ta trực tiếp cất bước đi về phía Lâm Dương.
“Đưa cho tôi thì cậu còn có đường sống.
Bác sĩ Lâm, tôi tin rằng cậu là một người thông minh. Bây giờ trạng thái của cậu không phù hợp để chiến đấu, lại càng không phải là đối thủ của tôi. Thế nên cậu mau đưa đây đi” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc vươn tay ra hướng về phía quả Thiên Tỉnh, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào trái tim của Lâm Dương, âm thầm chờ thời cơ…
Đúng lúc này…
“Bà muốn?” Lâm Dương ngẩng đầu nhìn bà †a, khoé miệng nhếch lên, đột nhiên, anh há miệng cắn một miếng vào quả Thiên Tinh, sau đó từng miếng từng miếng gặm.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên