Bà ta nghĩ nếu bản thân mà ăn Lâm Dương thì cũng có tác dụng làm dịu lại luông năng lượng bạo động trong cơ thể mình.
“Ha hai Bà như vậy mà cũng xứng trở thành tiên?
Cũng xứng xưng là Thần hay sao? Chăng qua chỉ là một ác ma mà thôi.
Hơn nữa còn là một ác ma đã phát điên không còn sót lại nhân tính!”
Lâm Dương khàn giọng nói.
“Lời của cậu bây giờ không chọc giận tôi được đâu, vì tôi sẽ không phí công tức giận với một con cá đã năm.
trêm thói.
Bây giờ thì bắt đầu bữa tiệc thôi.
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc bình tĩnh nói, sau đó cầm con đao bạc khiến người khác cảm thấy rọn người kia nhăm vào trán của Lâm Dương mà cắt xuống.
Nhưng đúng lúc này Lâm Dương lại bật cười.
“Hửm?” Gốc chủ của Hồng Nhan Cốc cảm thấy không ổn. Đột nhiên bà ta nhận ra điều gì, vội vàng nhìn xuống dưới mới phát hiện ra bụng mình không biết từ lúc nào đã đâm đầy kim châm cứu.
Không ổn! Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc thầm kêu không tốt, sau đó bà ta lập tức giơ con dao bằng bạc lên, nhằm đúng cổ của Lâm Dương mà chém xuống, muốn hoàn toàn giết chết Lâm Dương.
Nhưng đúng lúc này Lâm Dương không biết lấy sức lực từ đâu, giơ tay lên chế trụ được tay cầm dao của cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, muốn cướp lấy con dao, giết ngược lại bà 1a.
Thì ra Lâm Dương nấy giờ vẫn luôn giả vờ bị thương.
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc đúng là có thể xưng là vô địch trong giới võ học, nhưng Lâm Dương lại là võ y, cho dù thương thế có nặng tới mấy thì anh vẫn có thể dựa vào kim châm cứu để ổn định lại.
Mặc dù dùng cách thức đánh lén để chuyển bại thành thăng nhưng muốn xoay chuyển thế cục vào lúc này gần như là không có khả năng.
Dao còn chưa cướp được thì cốc chủ của Hồng Nhan Cốc đã phục hồi tinh thần, một chưởng tàn nhẫn đánh vào ngực của Lâm Dương.
Phụt!
Lâm Dương phun ra máu tươi, bị đẩy lùi lại mấy chục bước, tiến sát tới bên cạnh vực sâu.
Cuối cùng không chịu được mà khuyu gối xuống, ói máu, sắc mặt vô cùng xanh xao.
“Tên mắc dịch!” Cốc chủ của Hồng Nhan Gốc giận tím mặt, lập tức muốn lao tới chỗ của Lâm Dương.
Nhưng bà ta vừa động thì từ trên ngực đã truyền tới cơn đau giống như bị giật.
Cúi đầu nhìn thì mới phát hiện ra trên ngực bà ta không biết từ lúc nào đã cắm đến gần trăm cây kim châm cứu! Tất cả đều là tác phẩm của Lâm Dương.
Muốn cướp dao chỉ là giả, tranh thủ thi châm mới là thật. “Cậu cho rằng chỉ dùng mấy cái kim châm cứu rác rưởi này mà có thể giết được bản tôn hay sao?”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc tức giận, một tay nhổ hết toàn bộ kim châm cứu trên ngực, một tay nâng lên, cách không †úm lấy Lâm Dương.
Trong khoảnh khắc này có một lực hút vô hình bao lấy Lâm Dương, muốn kéo anh tới chỗ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Nhưng Lâm Dương lại bật cười, khàn khàn nói: “Đám kim châm cứu này không giết chết bà. Nhưng mà năng lượng trong cơ thể bà thì lại có thể!
“Cậu có ý gì?” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc nghe thế thì cảm thấy lo sợ, hơi thở cũng vì thế mà trở nên dồn dập hơn. “Chẳng lẽ là…”
“Đúng thế, tác dụng của mấy cây kim châm cứu này chính là dân nổ năng lượng trong cơ thể bà. Tôi không giết được. bà nhưng mà luồng năng lượng trong cơ thể bà thì có! Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc à cốc chủ của Hồng Nhan Cốc. Ác giả ắt có ác báo!” Lâm Dương mặt mày dữ tợn nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên