Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc căng thẳng, theo bản năng vận công muốn đánh văng những chiếc kim châm cứu kia ra. Nhưng bà ta vừa mới vận công thì năng lượng trong hơi thở bỗng nhiên…
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ vô cùng lớn vang vọng khắp đỉnh núi.
Chỉ thấy trong cơ thể của cốc chủ Hồng Nhan Cốc đột nhiên toát ra một luồng khí không gì sánh kịp.
Lâm Dương trong nháy mắt đã bị luồng khí tức này đánh bay xuống vách núi. Vô số nhưng mảnh đá vụn bay tán loạn. Đỉnh núi trong chớp mắt nứt toạc ra. Vô số người đã chôn thây trong vụ nổ này.
Núi Chung Thân rung chuyển…
Cơ thể của Lâm Dương rơi xuống đáy vực, đập mạnh xuống mặt đất tạo nên một cái hố †o. Anh suy yếu muốn mở mắt nhưng ý thức lại dần dân trở nên mơ hồ. Cuối cùng, Lâm Dương ngất đi.
Không biết bao lâu, Lâm Dương mới chậm rãi mở mắt.
Lúc này trời đã tối. Cảnh sắc trời đêm đập vào mắt Lâm Dương, bên tai còn có tiếng dế kêu. Mà thu hút sự chú ý của Lâm Dương lại là ánh lửa từ bên cạnh truyền tới.
Anh khó nhọc quay đầu thì thấy bên cạnh mình không biết từ đâu xuất hiện một đám lửa, lại còn có một ông lão tóc bạc phơ, đầu bù tóc rối đang ngồi bên cạnh đó ung dung nướng một con gà rừng.
*, cậu tỉnh rồi à? Mau, tới ăn chút gì đó đi” Ông lão quét mắt nhìn Lâm Dương, sau đó cầm gà rừng lên, xé một cái đùi rồi đưa cho anh. Nhưng mà bây giờ Lâm Dương làm gì có sức mà ăn uống.
“Nước… Anh khó khăn nói.
Ông lão thấy vậy thì chạy tới con suối bên cạnh lấy ít nước cho Lâm Dương uống. Uống được ít nước cơ thể cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
“Tôi đang ở đâu đây…?” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Trên núi Chung Thân, còn ở đâu được nữa.
“Thật không…2”
“Này nhóc, cơ thể của cậu cũng cứng rắn đấy, một người thường nếu bay từ độ cao như thế rớt xuống đây thì đã tan xương nát thịt từ lâu rồi. Cậu có phải là người tu võ không? Lợi hại thật, tuổi còn trẻ như thế mà đã có được thực lực thế này, thật không tầm thường đâu”
Ông lão cảm thán một tiếng, sau đó xé xuống một miếng gà rừng bỏ vào miệng chậm rãi nhai.
Mặc dù râu tóc vô cùng lộn xộn, quần áo trên người cũng rách tung toé nhưng trên người ông lão lại vô cùng sạch sẽ, rất mộc mạc, cử chỉ cũng rất khéo léo, hoàn toàn không giống với kẻ bị lạc ở núi Chung Thân hay là một kẻ hoang dã.
“Xin hỏi tiền bối là ai?” Lâm Dương yếu ớt hỏi.
“Tôi ấy hả? Một lão già thôi, không đáng nhắc tới”
“Tiền bối khiêm tốn quá, nếu ngài đã biết đến việc tu luyện thì ắt cũng không phải người tầm thường, chắc hẳn là ngài đang ẩn cư nơi này đúng không?” Lâm Dương nói.
“Thế tục quá hồn loạn, tôi lại thích thanh tĩnh, nếu cậu nói là tôi đang ẩn cư ở đây thì…
cũng coi như là đúng đi.”
Ông lão tiếp tục ăn gà rừng, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Nhưng mà cậu cũng may mắn, tôi vừa đưa cậu đi không lâu thì có một người phụ nữ cả người đầy máu xuống đáy vực tìm cậu. Mà người phụ nữ kia sát khí đầy mình, lệ khí bức người, cả người toàn máu. Tôi nghĩ ät hẳn là kẻ thù của cậu phải không? Nếu tôi phát hiện ra cậu muộn hơn thì bây giờ chỉ sợ cậu đã bị người phụ nữ kia băm làm trăm mảnh rồi”
“Sao cơ?” Lâm Dương trầm mặt, biểu cảm vô cùng lo lắng. “Chẳng lẽ là cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lại không chết?” Dưới tình huống như thế mà còn không thể giết chết bà ta… Người này cũng quá đáng sợ rồi…
Nếu là như vậy thì bản thân mình phải nhanh chóng quay về, nói cho mấy người Mã Hải để bọn họ mau rời đi.
Nếu không với tính cách cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, bà ta đã không lấy được quả Thiên Tỉnh thì nhất định sẽ trả thù điên cuồng đám người Dương Hoa.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên