“Hầy, không nói chuyện này nữa, chàng trai trẻ, cậu ngã từ trên xuống ắt cũng do người phụ nữ kia hả? Trên đó xảy ra chuyện gì thế?
Rốt cuộc người kia với cậu có ân oán gì?” Ông lão lạnh nhạt vừa ăn gà nướng vừa hỏi.
“Chuyện này còn phải nói từ việc Khổ Tình Nữ có trồng một cây quả Thiên Tỉnh… Tiền bối, chắc ông biết Khổ Tình Nữ phải không?” Lâm Dương thuận miệng hỏi.
“Ừ, có biết. Khổ Tình Nữ ở trên núi Chung Thân thì thiên hạ này ai mà không biết chứ?
Cậu nói xem bà ấy như thế nào rồi? Chắc là không có việc gì chứ?” Ông lão tiện thể hỏi.
“Bà ấy chết rồi” Lâm Dương nói.
“Cái gì cơ?” Ông lão đột nhiên đứng bật dậy, khiếp sợ nhìn Lâm Dương. Lâm Dương thấy phản ứng của ông lão thì có chút ngoài dự liệu.
“Tiền bối, ngài không sao chứ?”
Nhưng mà lúc này ông lão lại có chút mất khống chế, túm lấy cổ áo của Lâm Dương mà tít gào: “Cậu lừa tôi đúng không? Nhất định là cậu đang lừa tôi. Bà ấy không thể chết. Tuyệt đối không thể chết được”
Lâm Dương kinh ngạc, bấy giờ mới phát hiện hai mắt của ông lão đã đỏ ửng lên. Ông lão lúc trước vẫn còn vô cùng hiền lành đã biến mất, bây giờ chỉ còn có cuồng loạn mà thôi.
“Tiền bối, tôi không lừa ngài, Khổ Tình Nữ thực sự chết rồi. Bà ấy giao thủ với người phụ nữ kia, sau đó bị bà ta cắt đầu, là tôi tận mắt thấy được!” Lâm Dương khàn giọng nói.
Đôi mắt của ông lão nhìn chăm chằm vào mắt Lâm Dương, từ đó nhìn ra được là anh không hề nói dối.
“Không thể nào… Tại sao lại thế? Sao lại như thế được?” Ông lão liên tục lùi về phía sau, thân mình run rẩy, bất lực ngồi trên mặt đất, cúi đầu xuống, nước mắt chảy ra từ đôi mắt già nua.
Ông ấy không khóc, chỉ là không ngăn được nước mắt chảy ra mà thôi.
Lâm Dương ngồi dậy, nhìn ông lão, suy nghĩ một chút rồi nói: “Người mà Khổ Tình Nữ chờ đợi bao nhiêu năm ắt hẳn là ông đúng không?”
Ông lão nhắm mắt, im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Đúng vậy… Người mà Khổ Tình Nữ chờ đợi mấy chục năm, chính là tôi…”
Ai có thể nghĩ đến, cả đời này Khổ Tình Nữ ngây ngốc chờ ở trên núi mấy chục năm, người mà bà ta chờ đợi lại ở ngay dưới chân núi.
Lâm Dương ngạc nhiên nhìn qua ông lão, sau cùng thở dài một hơi.
“Vì sao tiền bối không lên núi gặp bà ấy một lần? Chẳng lẽ tiền bối không biết bà ấy đang chờ ông ư?”
“Sao tôi có thể không biết chứ?” Ông lão khàn giọng nói. “Chỉ là tôi không thể gặp bà ấy”
“Vì sao chứ?”
“Tôi đã phạm vào sai lâm không thể bù đắp được! Cả đời này tôi đều không thể gặp mặt bà ấy, cho dù tôi biết bà ấy ở trên núi, tôi cũng không thể đi gặp bà ấy: Vẻ mặt của ông lão tiều tụy, ánh mắt lộ ra thống khổ, giọng nói cũng ngày càng khàn khàn.
“Sai lầm gì mà không thể tha thứ được chứ? Hơn nữa, bà ấy đã đợi ông mấy chục năm, điều này đủ để chứng minh bà ấy đã tha thứ cho ông, muốn gặp mặt ông!” Lâm Dương lên tiếng.
“Nhưng gặp tôi sẽ chỉ khiến cho bà ấy cảm thấy càng thêm đau khổ hơn mà thôi! Tôi không muốn lại mang đến thêm đau khổ cho bà ấy nữa!”
“Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Cậu sẽ không thể lý giải được nỗi khổ tâm riêng của tôi, đó là hơn năm mươi năm về trước, khi đấy tôi là một Dược Sị, tôi rất thích sưu tâm những loại dược liệu hiếm trên thế giới này, muốn dựa vào dược vật để tăng tu vi của bản thân, mà Khổ Tình Nữ chính là cô gái thanh mai trúc mã của tôi, từ nhỏ hai người chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau xông pha giang hồ, tuy chúng tôi gia nhập vào dưới trướng của cao nhân hai phái khác nhau, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi. Đồng thời chúng tôi cũng đã âm thầm lặng lẽ quyết định việc lớn cả đời, dưới sự chứng kiến của hai vị ân sư và bạn bè của hai bên, khi đó, chúng tôi cũng sắp thành thân”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên