“Chỉ tiếc vào ngày diễn ra hôn lễ… Tôi đã phạm vào một sai lầm lớn”
Ông lão kia ôm đầu, đau đớn nói.
“Trước ngày diễn ra hôn lễ, tôi trăm nghìn cay đắng, tốn hết †âm tư tìm được một loại thuốc vẫn luôn là trong truyền thuyết, nó có tên là Hoa Bỉ Ngạn, tôi muốn dùng loại thuốc này để luyện chế ra một viên đan dược trẻ mãi không già, tặng cho bà ấy, nhưng tôi phát hiện ra bản thân mình đã sai lầm rồi, tôi căn bản không hiểu rõ về dược tính của Hoa Bỉ Ngạn, hơn nữa toàn bộ những tin tức mà tôi thu thập được về Hoa Bỉ Ngạn đều là sai lầm. Tôi mang theo tự tin luyện chế ra thuốc, cũng thử dùng một viên để đảm bảo không vấn đề gì, nào ngờ dược tính của viên thuốc đó hoàn toàn sai lâm”
“Sau khi tôi uống viên thuốc được luyện chế từ Hoa Bỉ Ngạn xong, thực lực của tôi đột nhiên tăng lên gấp mười lần, hơn nữa trở nên mất hết tính người, gần như là trạng thái tẩu hỏa nhập ma, gặp người giết người, vì thế… Ỏ trường diễn ra hôn lễ, tôi cứ như thế giết chết gần một nửa người thân bạn bè ở đó, bởi vì viên thuốc kia đã tăng cường thực lực của tôi, cho nên không ai có thể chế phục được tôi, mà khi đó, tôi đã rơi vào tình trạng điên cuồng, không nhận ra một ai, sau cùng hai vị ân sư liên thủ mới có thể chế phục được tôi, thế nhưng bởi vì như vậy mà khiến cho cả hai vị ân sư đều qua đời”
“Tất cả những chuyện này đều là do tôi tạo nghiệt! Tôi giết chết ân sư, giết người thân của bà ấy, thậm chí ngay cả người anh trai mà bà ấy tôn trọng nhất đều chết trên tay của tôi”
Ông lão kia nói xong, cũng không nhịn được nữa, ôm đầu khóc nức nở.
Lâm Dương yên lặng lắng nghe, nhìn qua những giọt nước. mắt trên gương mặt tang thương kia, trong lòng không ngừng cảm thán.
“Lão tiền bối, chuyện này không phải là lỗi của ngài, nói một cách nghiêm túc, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn mà thôi, tôi nghĩ bà ấy sẽ không trách ông đâu, ông cũng không cần vì thế mà khổ sở! Ngược lại, ông càng nên đi tìm bà ấy mà không phải để cho bà ấy khổ sở chờ đợi suốt mấy chục năm như vậy, bởi vì người thân của bà ấy đều đã mất đi, ông lại biến mất không thấy đâu nữa, chẳng phải là sẽ khiến cho bà ấy phải chịu nỗi đau mất đi người yêu ư?” Lâm Dương lên tiếng khuyên nhủ.
Môi của ông lão hơi mấp máy, sau đó yên lặng lắc đầu. “Bây giờ nói nhiều như thế cũng chẳng có ích lợi gì, bà ấy đã đi, tôi không còn để ý gì nữa: Nói đến chỗ này, ông lão đột nhiên xoay người, đi về phía trên núi.
“Lão tiền bối, ông đi đâu thế?” Lâm Dương hỏi.
“Tôi đi nhặt xác cho bà ấy, chàng trai trẻ à, cậu ở đây chờ tôi”
Ông lão nói xong, dùng tốc độ có phần tập tếnh của mình biến mất trong bóng đêm.
Mấy tiếng sau, mới nhìn thấy bóng dáng dính đầy bùn của ông ta xuất hiện.
Dáng người của ông ta rất gầy gò, nhưng lại ôm chặt lấy thi thể của Khổ Tình Nữ, chiếc đầu người bị tách rời kia được ông lão dùng vải quấn chặt vào thân, nhìn có vẻ “hoàn chỉnh”.
Chờ lúc đi đến đây, ông lão dùng tay không đào một cái hố, an táng cho Khổ Tình Nữ.
Nhìn qua phần mộ của Khổ Tình Nữ, một lúc lâu, ông lão cũng chẳng nói gì, trong mắt là ánh lệ.
“Lão tiền bối, ông hãy nén bi thương” Lâm Dương thấp. giọng an ủi.
“Tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, đã sớm nghĩ thoáng mọi chuyện”
Ông lão khàn giọng nói, sau đó xoay người nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, nghiêm túc hỏi.
“Người trẻ tuổi, tôi hỏi cậu, cậu có muốn giết chết người phụ nữ trước đó không?”
“Cái gì?” Lâm Dương cảm thấy hơi choáng váng.
“Tôi hỏi cậu, cậu có muốn giết chết người phụ nữ trên người đầy máu me trước đó, bảo vệ người thân, bạn bè cậu không?” Ông lão ngưng trọng hỏi.
“Đương nhiên là muốn, chẳng qua đó cũng không phải là một chuyện nhẹ nhõm gì”
“Điều đó thì chưa chắc”
Ông lão đi đến một hang động năm ở bên cạnh vách đá, chắc hẳn hang động này vẫn luôn là chỗ ở của ông lão.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên