Chỉ một lúc sau, ông lão đã lấy ra một túi đồ cũ nát, sau khi mở túi đồ ra, bên trong là một quyển sách và mấy đóa hoa được phơi khô.
“Quyển sách này là kiến thức cả đời tôi, đóa hoa này chính là Hoa Bỉ Ngạn” Ông lão khàn giọng nói.
“Dược lực của Hoa Bỉ Ngạn có thể xưng là điên cuồng, nếu như mở ra toàn bộ dược lực và dùng nó, hoàn toàn có thể khiến cho thực lực của người ta tăng lên mười mấy lần, nếu như cậu có được dược lực từ Hoa Bỉ Ngạn, muốn giết chết người phụ nữ kia, tuyệt đối sẽ không khó khăn” Ông lão khàn giọng nói.
Lâm Dương nghe thấy ông lão nói như thế, anh cười cay đăng.
“Lão tiền bối, tác dụng phụ của Hoa Bỉ Ngạn này, chính bản thân ông đã khắc sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, ông còn muốn tôi dùng nó ư? Không sợ tôi hại..”
“Cậu yên tâm đi, tôi đã nghiên cứu về Hoa Bỉ Ngạn suốt mấy chục năm rồi, liên quan đến dược lực của nó, tôi cũng đã hiểu rõ tất cả, mọi thứ đều được ghi chép trong quyển sách này, cậu có thể tự mình đọc nó”
“Thật ư?” Lâm Dương vội vàng nhận lấy quyển sách kia, tìm sơ qua một lượt, phát hiện phía sau cùng quả nhiên có ghi chép về kiến thức liên quan đến Hoa Bỉ Ngạn.
“Cảm ơn tiền bối” Lâm Dương vội nói.
“Không cần phải cảm ơn tôi, muốn hoàn mỹ hấp thu được dược lực của Hoa Bỉ Ngạn mà không bị nó làm ảnh hưởng, thật ra vẫn có một điều kiện tiên quyết, điều kiện này do cậu tạo ra, tôi không giúp đỡ được cho cậu” Ông lão thấp giọng nói.
“Điều kiện gì?”
“Cậu nhất định phải tìm một nơi chí âm chí tà để sử dụng Hoa Bỉ Ngạn”
“Chí âm chí tà ư?” Lâm Dương khế giật mình.
Một nơi chí âm chí tà œ? Hình như Lâm Dương đã nghe qua ai đó nhắc đến thứ này, anh nhíu mày, trâm tư suy nghỉ. Một lát sau, anh võ đầu một cái.
“Huyết Kiêu!”
Lâm Dương nghĩ ra.
Lúc trước ở sơn trang Huyết Kiếm, trong lúc tán gẫu với nhau, anh đã nghe được Huyết Kiêu và một người khác nhắc đến vùng đất chí âm chí tà.
Hình như bên trong Huyết Ma Tông có một nơi đặc biệt như thế này.
“Sao thế? Cậu biết nơi nào như thế à?”
Ông lão nhìn thoáng qua Lâm Dương rồi hỏi.
“Còn cần phải nghiên cứu thêm”
Lâm Dương cười đáp.
“Nếu như có thể nhanh chóng tìm ra nơi như vậy, đó cũng chính là vận may của cậu, được rồi, chàng trai trẻ à, cậu nhanh về đi, nếu như được sự trợ giúp của Hoa Bỉ Ngạn, việc đối phó với người phụ nữ kia, tuyệt đối không phải là việc khó khăn gì, cậu có thể vượt qua được kiếp nạn này” Ông lão ngồi ở trước phần mộ của Khổ Tình Nữ, sắc mặt không thay đổi nói.
Lâm Dương yên lặng gật đầu, cúi đầu chào ông lão, sau đó quay người rời đi.
Thế nhưng anh còn chưa đi được mấy bước.
Bịch một tiếng, một âm thanh trầm đục vang lên.
Hô hấp của Lâm Dương trở nên đồn đập, vội vàng xoay người lại, lập tức nhìn thấy ông lão đã đập đầu vào thân cây bên cạnh, trên trán chảy rất nhiều máu, cả người ngã sõng soài tại chỗ.
“Tiền bối”
Lâm Dương vội vàng xông đến.
Mắt của ông lão trừng to, ánh mắt nhìn về phía phân mộ, chật vật giơ tay lên, giống như muốn năm lấy thứ gì đó, nhưng sau cùng cánh tay vân vô lực rũ xuống.
Lâm Dương ngạc nhiên nhìn tất cả, trong lòng anh là cảm xúc phức tap.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên