Chương 2936
“Nếu cậu đã biết như thế thì mọi chuyện cũng dễ làm hơn rồi, tôi cho cậu một con đường để đi, quỳ xuống, sau đó bò qua háng tôi, tiếp theo tự chặt đứt hai tay của mình, vĩnh viễn không được xuất hiện ở trước mặt của sư muội tôi nữa” Người đàn ông nói xong, lập tức giơ một chân đạp lên khung của, chỉ vào bên dưới.
“Sư huynh, anh quá đáng rồi đấy, sao anh phải đối xử với người tình của em như thế chứ?”
Không đợi Lâm Dương trả lời, Nam Nhược Vũ đã lên tiếng trước, đồng thời nhanh chóng chạy đến bảo vệ ở trước mặt Lâm Dương.
Hành động đó đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông. Quả nhiên là đổ thêm dầu vào lửa.
Sắc mặt Lâm Dương lạnh lẽo như băng, đời này anh hận nhất là bị người ta xem như vũ khí để sử dụng.
“Này anh, tôi và sư muội của anh là trong sạch, cô ta cố ý đến tìm tôi, mục đích chính là muốn anh hiểu lầm tôi, tôi đang chữa thương, sư muội của anh đột nhiên đến tìm tôi, chính là muốn anh và tôi xảy ra xung đột, nếu như anh có chút đầu óc, tôi hy vọng anh có thể lập tức dẫn sư muội của mình đi, hai người có chuyện gì thì làm phiền ra ngoài nói, tôi cần phải nghỉ ngơi”
Lâm Dương mặc quần áo mặc vào, lạnh lùng nói.
“Thật ư? Có lẽ là cậu nói đúng, sư muội của tôi luôn rất nghịch ngợm, thế nhưng giọng điệu nói chuyện của cậu lại khiến cho tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, vì thế việc chui qua háng này, cậu nhất định phải làm!” Sắc mặt người đàn ông kia không chút thay đổi, nói.
Lâm Dương nghe thấy thế, trong ánh mắt anh hiện lên vẻ dữ tợn, không giải thích gì thêm nữa, chỉ lạnh lùng nói ra một chữ.
“Biến!”
Người đàn ông kia giận tím mặt.
“Đồ khốn, cậu chán sống à!” Vừa mới nói xong, anh ta đã trực tiếp đánh ra một chưởng, hung ác đánh về phía Lâm Dương.
Một chưởng đánh ra, sức lực có thể nghiền nát mọi thứ. “Sư huynh, đừng mài!” Nam Nhược Vũ la lên, nhưng lúc này đây, cô ta căn bản không che chở cho Lâm Dương.
Lâm Dương cũng cảm thấy vô cùng tức giận, trở tay đánh trả một chưởng.
Rầm một tiếng, song chưởng va chạm, uy lực bùng nổ. Thế nhưng người đàn ông kia và Lâm Dương đều không lùi lại, chỉ là lúc này, tay của Lâm Dương hơi vung lên.
Vèo.
Một chiếc kim châm cứu đâm vào mu bàn tay của anh, chỉ trong nháy mắt, thực lực của Lâm Dương đột nhiên bùng nổ.
Rầm.
Cơ thể của người đàn ông kia bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất, dáng vẻ có phần chật vật.
“Cái quái gì thế này?”
Nam Nhược Vũ trừng to mắt, trong lòng cô †a có phần giật mình.
Sư huynh của mình có thực lực như thế nào, cô ta đương nhiên biết rõ, ngay cả chính bản thân cô ta cũng không phải là đối thủ của anh ta, nếu không, cô ta đâu sử dụng đến bác sĩ Lâm.
Lại không nghĩ đến, thực lực của vị bác sĩ Lâm này nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Lúc này Lâm Dương không hề khách khí nữa, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn chằm chằm người đàn ông kia, anh tung người nhảy lên, trực tiếp lấy kiếm Vũ Tôn mà Khổng Thích Thiên đưa cho đang đặt ở bên cạnh, hung ác chém về phía người đàn ông kia.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên