Chương 2937
Thế nhưng… Lâm Dương không có chút ý tứ muốn nương tay, lưỡi kiếm sắc bén chém về phía người đàn ông kia. Nam Nhược Vũ không nhịn được nữa, cô ta trực tiếp rút ra một thanh nhuyễn kiếm được giấu bên hông, hướng về phía Lâm Dương để ngăn cản.
Keng một tiếng, một tiếng vang truyền ra Nhưng Nam Nhược Vũ cũng bị chấn động đến mức lùi về sau mấy bước, †ay cầm nhuyễn kiếm không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa đã không thể đứng vững.
Sức lực thật đáng sợ.
Ánh mắt Nam Nhược Vũ lộ ra vẻ ngưng trọng, vội vàng thấp giọng nói.
“Bác sĩ Lâm, mong anh dừng tay lại!”
“Cô nói tôi dừng tay là tôi phải dừng tay à?
Việc này không phải do cô bày ra trước ư?”
Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, không chút nghĩ ngợi, rút kiếm lao thẳng đến chỗ người đàn ông kia.
“Đồ khốn kiếp”
Người đàn ông nổi giận, anh ta đâu chịu cam tâm, lập tức đứng lên đánh về phía Lâm Dương.
Nhưng hình như thực lực của anh ta và Lâm Dương có chút chênh lệch, hơn nữa lúc này đây Lâm Dương đang cầm kiếm Vũ Tôn trên tay, lại ôm tâm trạng muốn giết người đàn ông này để chiến đấu, sao anh ta có thể chiếm được chỗ tốt chứ?
Song phương tranh đấu một trận, cho dù có Nam Nhược Vũ tham gia vào cuộc chiến, cố gắng ngăn cản Lâm Dương thì người đàn ông kia cũng bị không ít vết thương.
“Bác sĩ Lâm, tất cả đều là do lỗi của tôi mong anh dừng tay lại, đừng làm tổn thương đấn sư huynh tôi, thực lực của sư huynh không đơn giản, không thể đắc tội!” Nam Nhược Vũ vội vàng hét lên.
“Đó chính là nói có thể tùy tiện đắc tội với tôi ư?” Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, đâu quản được Nam Nhược Vũ nói gì, càng thêm không ngừng tấn công người đàn ông kia. Người đàn ông kia càng chật vật, khó lòng chống đỡ, trên người cũng nhiều vết thương hơn, chỉ một lát sau, cả người anh ta đầy máu me.
Đúng lúc này.
“Dừng tay!” Một tiếng hét to vang lên.
Ngay sau đó rất nhiều người của Huyết Ma Tông xông vào sân Lâm Dương ở, cưỡng chế vây quanh người đàn ông kia. Ánh mắt Lâm Dương trở nên lạnh lo, nhìn chằm chằm những người của Huyết Ma Tông này, quát khẽ.
“Các người chơi trò gì đây?”
“Bác sĩ Lâm, cậu không thể làm bị thương người này!” Ngũ Trưởng Lão bước nhanh đến, ông ta chân thành nói. “Không thể làm anh ta bị thương ư?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi ngược lại ông ta.
“Vậy nếu như anh ta làm tôi bị thương thì tính như thế nào?” Ngũ Trưởng Lão là người khôn khéo, sao ông ta có thể không nhìn ra được tình thế hiện tại.
Ánh mắt ông ta đảo qua trên người Nam Nhược Vũ, sau đó lại nhìn sang người đàn ông kia, trong lòng có lửa giận nhưng không phát tác ra ngoài, chỉ có thể duy trì vẻ mặt ôn hòa nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên