Chương 3115
Lâm Dương phủi sạch bụi bẩn trên người, gật gật đầu.
“Có cần thiết phải gọi bọn họ tới tự tìm cái chết không? Cho dù anh có gọi tới một nghìn người, một vạn người, cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.”
Đội trưởng đội thẩm phán lắc đầu nói.
“Không, ông sai rồi, bọn họ tới đây không phải là để đối phó các người.” Lâm Dương nói.
“ồ? Vậy bọn họ tới làm cái gì vậy?” Đội trưởng đội thẩm phán có chút ngoài ý muốn.
“Bọn họ tới chỉ có một nghiệm vụ!” Ánh mát Lâm Dương đột nhiên trở nên dữ dẫn, con ngươi đỏ bừng: “Đó chính là phong tỏa nơi này!”
“Phong tỏa?”
Đội trưởng đội thẩm phán hít một hơi thật sâu.
Nhưng Lâm Dương đột nhiên giơ tay, ném về phía không trung. Rầm rầm…
Một lượng lớn ngân kim lấp lánh trực tiếp bị anh ném rơi vãi trong không trung.
Dưới phản chiếu của ánh trăng, ngân kim lấp lánh như những vì sao, đẹp mê hồn, khiến người ta say mê.
Giây tiếp theo, toàn bộ những ngân kim đều rơi xuống, tựa như những hạt mưa, tất thảy rơi trên Lâm Dương… và cả trên người những Ảnh Ngự đẳng sau anh.
Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều thay đổi. Một luồng sát khí cuồng bạo vô song tập trung vào Lâm Dương, lan rộng ra tứ phía xung quanh…
“Cái gì?
Phó bang chủ Phong Nghiêm Tẳng ngây người, con tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phong tỏa? Nghĩa là phong tỏa khu vực này để giết người diệt khẩu? Bác sĩ Lâm thật sự đã hạ quyết tâm chém giết những người thuộc đội thẩm phán của hiệp hội Thiên Khải này sao? Người này điên rồi đúng không? Phó bang chủ Phong Nghiêm Tầng phát hiện mình đã không thể dùng ánh mắt khi nhìn người thường để nhìn Lâm Dương nữa.
Sao ông ta lại trêu vào một kẻ như vậy nhỉ? Phó bang chủ Phong Nghiêm Tăng hối hận không thôi.
Nhưng cho dù Lâm Dương đã nói như vậy, đội thẩm phán vẫn không hề sợ hãi chút nào.
“Bác sĩ Lâm, xem ra anh vẫn quyết tâm muốn đánh một trận với chúng tôi đúng không! Vậy được, chúng tôi sẽ cho anh được toại nguyện. Qua trận chiến này, tôi nghĩ sẽ không còn ai dám khiêu khích hay phản kháng chúng tôi nữa, xã hội cũng sẽ biết được quyền uy của hiệp hội nhiều hơn!”
Đội trưởng đội thẩm phán của hiệp hội Thiên Khải nhẹ nhàng. giãm chân xuống, bay về phía Lâm Dương, nhẹ như lông hồng. Lúc tới gần Lâm Dương, người này đồng thời vung dao lên chém, thật sự rất giống một vị thần tiên trên trời!
“Bác sĩ Lâm! Để tôi dùng đầu của anh tuyên bố cho xã hội biết sự trang nghiêm và thần thánh của hiệp hội!”
Sau tiếng quát vang vọng khắp bầu trời chính là ánh đao chém giữa không trung.