Chương 3264
Nghe lời của tôi Lời nói của Lâm Dương làm hiện trường lặng ngắt như tờ.
Mọi người nghẹn họng trân trối, ngơ ngác nhìn anh.
Ai cũng cảm thấy mình đã nghe nhầm.
Thách đấu với Huỳnh Tài Quang?
Anh bị điên à?
Không biết nhóc con này có thẳng được Tiết Văn Trường không mà giờ lại thách đấu với Huỳnh Tài Quang? “Cậu ta đang nghĩ gì trong đầu vậy?” “Tôi thấy đầu óc cậu ta không được tỉnh táo!” “Điên rồi! Chắc chắn thằng nhóc này bị điên rồi” “Cá năm mươi phần trăm”
Mọi người bàn tán sôi nổi làm hiện trường như sục sôi. “Lâm Dương, cậu… Đang thách đấu sống chết với tôi à?” Huỳnh Tài Quang tỉnh táo trở lại, nhìn anh chằm chằm không thể tin nổi. “Tôi nghĩ tai mọi người không bị gì đâu! Lát nữa tôi sẽ tự đi làm đơn xin, nếu anh Hufnh không tin thì có thể đi chung với tôi.” Lâm Dương bình tĩnh nói. “Ha ha, xem ra cậu không biết trời cao đất dày là gì. Được thôi, nếu cậu đã muốn làm vậy thì cậu cứ đi đi, nhưng trước đó cậu cứ thắng Tiết Văn Trường rồi hằng nói. Nếu cậu chết trong †ay cậu ta thế chẳng phải những câu này sẽ thành trò đùa rồi sao?” Huỳnh Tài Quang cười khẽ. “Ha ha ha ha…”
Mọi người phá lên cười.
Tiếng chế giễu không ngừng vang lên bên tai.
Lâm Dương nhìn những người này, bình tĩnh nói: “Thế nào? Các người không tin tôi có thể đánh bại Tiết Văn Trường?” “Ha ha, thắng cái khỉ khô!” “Quỷ mới tin cậu!” “Nếu câu có thể đánh bại Tiết Văn Trường, tôi sẽ chặt đầu tặng cậu” “Tôi đoán đến Tiết Văn Trường mà cậu còn chưa thắng nổi thì dựa vào đâu mà dám nói có thể đánh thắng anh Huỳnh?” “Thật là nực cười.”
Mọi người khit mũi coi thường, châm biếm không ngừng. “Nếu mọi người không tin tôi, vậy chúng ta cá cược nhé?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thấy hứng thú. “Cược với người chết thì có gì vui? Cậu có tâm trạng cược thì chỉ bằng đi lo việc hậu sự đi!” Lý Đại nhịn không được cười nói. “Giờ nói thì sớm quá, tôi có thể dùng mười giọt Lạc Linh Huyết để Thiên Cung chữa trị cho tôi, các người nghĩ tôi chỉ có Lạc Linh Huyết thôi à?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
Mọi người nghe vậy, hơi thở dồn dập hơn nhiều, mắt sáng rõ nhìn anh chằm chằm. “Sao nào? Anh có đồ gì quý giá?” Tiết Văn Trường vội hỏi.
Lại thấy Lâm Dương lục túi lấy một đóa hoa màu xanh ra †rước mặt mọi người. “Đây là gì?”
Mọi người ngạc nhiên hô lên. “Đây là Hoa Lam Huyết. Tôi nghĩ chắc mọi người đều đã nghe nói về nó súng không?” Lâm Dương hỏi. “Cái gì? Hoa Lam Huyết?” “Đây là… Hoa Lam Huyết?” “Nghe nói đây là thần dược luyện chế thuốc trường sinh” “Thuốc trường sinh là cái thá gì? Nghe nói nó có thể hóa giải hàng nghìn loại độc, có tác dụng biến thứ đã thối rữa thành thần dược” “Không thể tin nổi”
Tiếng cảm thán vang lên không ngừng, mọi người không thể dời mắt nổi. “Sao nào? Lâm Dương, ý của cậu là nếu thua thì sẽ đưa đóa hoa màu xanh này cho chúng tôi?” Tiết Văn Trường thở dốc vội hỏi. “Đương nhiên” Lâm Dương gật đầu: “Tôi sẽ mang nó bên mình. Nếu tôi chết rồi các người có thể lấy từ chỗ của tôi” “Tốt lắm! Tốt lắm!” Tiết Văn Trường vui mừng khôn xiết, vỗ tay liên tục.
Huỳnh Tài Quang cũng khẽ gật đầu nhưng không hiểu sao lòng lại thấy hơi bất an.