Chương 3265
Nghe thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Huỳnh Tài Quang cũng vậy, anh ta nhìn Lâm Dương thật lâu rồi mới hừ nói: “Cậu thắng Tiết Văn Trường trước đi rồi tính tiếp!” “Thế nào? Anh Huỳnh chột dạ à? Không dám đặt cược?” Lâm Dương hỏi ngược lại. “Cậu đang khích tôi à? Hay là cậu không tự hiểu năng lực của chính mình?” Huỳnh Tài Quang lạnh lùng nói.
Ánh mắt cực kỳ ngạo mạn. “Cho nên có thể nói anh không dám đúng không? Nếu đã vậy thì xem như trận cá cược này bị hủy bỏ, đóa Hoa Lam Huyết này tôi sẽ tặng cho Thu Phương” Lâm Dương lạnh nhạt nói rồi đưa đóa Hoa Lam Huyết cho Thu Phương đang đứng bên cạnh.
Thu Phương run lên, có lẽ cô ta không ngờ bỗng dưng mọi chuyện lại chuyển sang mình. “Chậm đã!”
Huỳnh Tài Quang nói. “Sao vậy anh Huỳnh?” Lâm Dương nghiêng đầu. “Ai nói với cậu là tôi không dám? Cậu đã muốn đưa hoa cho tôi thì tại sao tôi lại không cần?” “Vậy nếu anh thua thì thế nào đây?” “Nếu tôi thua, chắc chắn phải chết. Tất nhiên là cậu muốn làm gì thì tùy”
Huỳnh Tài Quang lạnh lùng nói. “Tôi không có hứng thú với anh!” “Ô? Vậy cậu hứng thú với ai?’ “Những người sau lưng anh.’ Lâm Dương lạnh lùng nói. Mọi người nghe vậy thì run rẩy. “Lúc trước tôi nghe Thu Phương nói, trong giới đệ tử chính thức anh rất có tiếng nói, dù là ai chỉ cần trở thành đệ tử chính thức của Trường Sinh Thiên Cung thì đều sẽ như Thiên Lôi của anh, sai đâu đánh đó! Cho nên tôi mong rằng, sau khi anh chết đi, các đệ tử chính thức cũng phải nghe lời †ôi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Huỳnh Tài Quang nghe xong ngạc nhiên một chốc rồi bật cười ha ha. “Ha ha ha ha, Lâm Dương, tôi hiểu tôi hiểu. Câu muốn đám đệ tử này nghe lời cậu, sau đó bảo bọn họ xin Tứ Tôn Trưởng thả Phương Vũ Yên ra đúng không?” “Đúng” Lâm Dương cũng không phủ nhận. “Đến bây giờ rồi mà cậu vẫn nghĩ đến Phương Vũ Yên, xem ra người phụ nữ kia rất quan trọng với cậu, chỉ tiếc là cậu lại đánh mất chính mình vì một người phụ nữ, hoàn toàn không hiểu mình đang là gì!
Đúng là ngu ngốc đến cực đỉnh!” Huỳnh Tài Quang cười lạnh, ánh mắt khinh mệt: “Nếu cậu đã ngu xuẩn đến vậy thì được thôi, tôi đồng ý với cậu!” “Quyết định vậy đi” Lâm Dương âm trầm nói.
Huỳnh Tài Quang im lặng quay đầu nhìn các đệ tử sau lưng. “Quyết định vậy đi” Mọi người dồn dập nói.
Lâm Dương xoay người rời khỏi Thiên Hình Cung. “Chuẩn bị quan tài sớm đi, đồ ngu ngốc!” “Cậu mà cũng dám thách đấu với anh Huỳnh? Một mình anh Tiết thôi đã đủ làm cậu lên bờ xuống ruộng!” “Bại não đến mức này cũng là thiên tài rồi đó” “Đúng là buồn cười”
Tiếng mỉa mai và mắng chửi không ngừng vang lên sau lưng Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương không hề quan tâm, anh chỉ lạnh lùng bước ra ngoài.
‘Thoáng chốc lại một lá thư quyết đấu sinh tử được trình lên.
Toàn bộ Trường Sinh Thiên Cung bùng nổ..
Trên Y Thánh Đài Trường Sinh Thiên Cung bùng nổ. Sáng sớm, mặt trời gay gắt.
Thiên Cung vốn dĩ đang yên tĩnh nay lại ồn ào sôi nổi. “Có chuyện gì vậy?”