Chương 3279
Lúc này, khắp toàn thân Huỳnh Tài Quang lòe lòe toả sáng, tựa như trắm ngàn ngôi sao hóa thành áo giáp, bao trùm ở trên người anh ta vậy.
Mọi người phải chăm chú nhìn mới thấy những điểm sáng lấp lánh kia là từng cây từng cây kim châm cứu đang không ngừng rung lắc!
Hơi thở của đám người xung quanh như đọng lại, ngơ ngác mà nhìn.
Toàn thân Huỳnh Tài Quang găm đầy kim châm cứu, số kim ấy đã không phân ra được đâu là kim của Lâm Dương đâu là của anh ta rồi.
Còn Lâm Dương đứng kia, toàn thân anh không có lấy một cái kim châm cứu.
Trận quyết đấu này… Ai thắng ai thua đã rõi “Huỳnh Tài Quang, tôi đã cho anh cơ hội nhưng anh quá tự đại rồi! Sao nào? Tôi đây không băng anh sao?”
Lâm Dương hờ hững nhìn Huỳnh Tài Quang, trong mắt không chứa chút cảm xúc nào.
Huỳnh Tài Quang nhếch miệng, muốn nói chuyện nhưng không nói ra được. Anh ta còn muốn làm ra động tác gì nhưng cả người anh ta chỉ có thể run rẩy đứng đó, khó có thể làm ra được động tác nào…
“Được rồi! Anh đi gặp sư đệ Tiết Văn Trường của anh đi!” Lâm Dương lấy ra một cái kim châm cứu, chuẩn bị đâm vào mi tâm Huỳnh Tài Quang.
Cây kim này mà đâm xuống, đảm bảo lấy mạng Huỳnh Tài Quang!
Huỳnh Tài Quang trợn to mắt, sợ hãi nhìn cái kim châm cứu đang tới gần mình mà chẳng thể làm gì.
“Dừng tay!”
Lý Đại đứng phía bên này đã sợ đến mức hồn vía lên mây, lập tức đứng dậy thê lương kêu lên.
“Ngũ Tôn Trưởng! Sư huynh Tài Quang đã thua rồi, xin người nhanh chóng lên tiếng kết thúc trận quyết đấu đi ạ!” Bên phía Lý Đại lại có người quỳ trên mặt đất vội vã hô lên.
Đám người bên Lý Đại nghe vậy, cũng dồn dập thi nhau quỳ xuống đất.
“Mong Ngũ Tôn Trưởng kết thúc trận quyết đấu!”
“Giữ lại cho sư huynh Tài Quang một mạng đi!”
Mọi người hô lên.
Thế nhưng, Ngũ Tôn Trưởng vẫn chưa hề hé răng.
Quyết đấu sinh tử không phải là trò đùa.
Lâm Dương cũng sẽ không vì lời van xin của mấy người Lý Đại mà dừng tay, anh vẫn cầm kim châm cứu đâm về phía mi tâm của Huỳnh Tài Quang.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cái kim châm đột nhiên bay tới, trực tiếp đánh vào cái kim châm cứu trong tay Lâm Dương.
Kengl!
Âm thanh lanh lảnh vang lên, tuy rằng không lớn nhưng toàn bộ người có mặt ơ Y Thánh Đài lúc ấy đêu nghe được. “Hả?”
Sắc mặt Lâm Dương lập tức thay đổi.
Mọi người vừa nhìn đã thấy một bóng người đột nhiên vọt vào Y Thánh Đài và rống to: “Ai dám làm đồ nhỉ của tôi bị thương?”
Mọi người nhanh chóng nhìn qua, lập tức thấy vô cùng ngạc nhiên iện chủ Xuân Viễn?” Ngũ Tôn Trưởng đột nhiên đứng lên khỏi ghế.