Chương 3348
Tam Tôn Trưởng hét lớn. Ông ta vừa dứt lời thì mọi người lập tức câm như hến, không ai đám lên tiếng nữa. Những người thuộc Tử Huyên Thiên thì tròn mắt nhìn nhau. Nữ đệ tử của Tử Huyền Thiên không nén được sự khó hiểu nên hỏi: “Thây ơi, Tam Tôn Trưởng của Trường Sinh Thiên Cung làm gì thế ạ”
Chấn Hám Sơn lạnh nhạt đáp: “Con chưa nhận ra sao? Lâm Dương này có vẻ không được lòng Tam Tôn Trưởng lắm, ta đoán là ông ta thiếu điều muốn Lâm Dương chết trong tay chúng ta nên mới đồng ý cho Hạo Tâm ra sân đây”
“Ha? Vì sao ạ?”
Nữ đệ tử ngạc nhiên hỏi. Lâm Dương vừa có thực lực cao đến đáng sợ lại vừa trẻ tuổi, đến tông môn nào cũng trở thành bảo bối cân phải bảo vệ thật kĩ cả, cũng sẽ được trọng tâm bôi dưỡng thành trụ cột cho.
tông môn, vì sao Tam Tôn Trưởng lại muốn hủy điệt Lâm Dương? “Ta cũng không biết”
Chấn Hám Sơn lắc đầu. Nhưng Tam Tôn Trưởng đã nói như vậy, người của Tử Huyền Thiên đương nhiên cũng đồng ý. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến đanh dự của Tử Huyền Thiên, nếu không đòi mặt mũi vê thì lúc về họ biết nói gì với những người khác đây? Còn Lâm Dương thì liếc nhìn Tam.
Tôn Trưởng một cái thật sâu, sau đó lại đưa mặt về toàn bộ những đệ tử đang có mặt ở đây.
Anh thấy được có rất nhiều đệ tử đang rất phẫn nộ bất bình, khó chịu với hành động của Tam Tôn Trưởng.
Lâm Dương đảo mắt một vòng, sau đó mở miệng, đột nhiên phun ra một búng máu.
“Phụt!”
Máu nóng vẩy xuống đất!
“Ơ kìa?
“Sư huynh Lâm!”
“Lâm Dương!”
“Anh không sao chứ?”
Các đệ tử của Thiên Cung đều nôn nóng, lo lăng la lên.
“Tôi không sao… Do vừa rồi đấu với Vệ Hoàng Công bị nội thương thôi” Lâm Dương tỏ ra mình vẫn ổn, lau vết máu trên khóe môi rối lớn tiếng nói: “Nếu người của Tử Huyền Thiên muốn đấu tiếp thì Lâm Dương tôi đây sẽ theo đến cùng! Anh tên là Bạch Hạo Tâm đúng không? Nghe nói anh là đệ tử mạnh nhất ở Tử Huyền Thiên, vậy lên đi!
Mặc dù tôi không biết tôi có phải đối thủ của anh không, nhưng vì Trường Sinh Thiên Cung, tôi sẽ dốc sức đến cùng!”
Nghe thấy lời tuyên bố hùng hồn và nhiệt huyết này, tất cả đệ tử Thiên Cung đều ngẩn ra, trái tim như bị một quả tạ ngàn cân đánh trúng.
Thì ra Lâm Dương đã bị thương đến mức này rồi sao? Nhưng nấy giờ anh ấy vẫn gắng gượng chịu đựng! Trạng thái của anh ấy thế này thì làm sao có thể đấu với Bạch Hạo Tâm được?
Không ít người đều đau lòng chø anh.
Tam Tôn Trưởng nín thở, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
“Tam Tôn Trưởng, quái lạ, Lâm Dương có thể chất Võ Thần cơ mà, sao lại bị thương được?
Nhưng nấy hẳn ta phun máu…”
“Có lẽ không phải giả vờ đâu” Sắc mặt Tam Tôn Trưởng sa sầm đi trông thấy, ông ta khàn giọng nói: “Cậu ta đang diễn trò đấy!”
“Diễn trò?”
“Đúng vậy!” Tam Tôn Trưởng lạnh lùng nói: “Mặc dù tôi có thể khiến cậu ta tiếp tục đấu với Bạch Hạo Tâm, nhưng cậu †a cũng có thể khiến người khác mất niềm tin vào tôi!”