Chương 3349
Lâm Dương tôi chỉ là một đệ ký danh nhỏ bé của Trường Sinh Thiên Cung, nếu tôi thua thì Thiên Cung cũng còn vô số cường giả đứng ra! Tử Huyền Thiên các người không có cơ hội thắng chúng tôi đâu!”
“Thắng? Lâm Dương, tôi thấy anh nên tự lo cho thân mình thì hơn. Có vẻ anh bị thương cũng nặng, nếu đấu với tôi thì có thể sẽ nghoẻo luôn đấy!” Bạch Hạo Tâm cau mày đáp. “Nghoẻo? Thế thì có sao? Vì Thiên Cung, cho dù hôm nay phải bỏ mình tại đây, tôi cũng không hối hận!” Lâm Dương trầm giọng nói.
Những lời ấy làm những đệ tử của Thiên Cung rơi nước mắt.
“Sư huynh!”
“Sư huynh Lâm “Lâm Dương à..”
Vô số giọng nói gọi anh vang lên, thậm chí còn có người quỳ sụp xuống.
Dường như… tình thế đã hơi ngoài tâm kiểm soát.
Tam Tôn Trưởng nhìn thấy cảnh này, mặt càng âm trầm hơn nữa…
Các đệ tử Trường Sinh Thiên Cưng đang có mặt tại đây đều có mắt, biết nhìn.
Than Lâm vốn đang trúng hoạt độc, ai trong Thiên Cung cũng biết chuyện này cả.
Anh đang bị hoạt độc hành hạ thế mà vẫn anh dũng đứng ra, vì Thiên Cung mà đánh bại những cao thủ của Tử Huyền Thiên. Hình ảnh ấy sao có thể không khiến người ta xúc động, bùi ngủi chứ. Mà lúc này đây, người có sức chiến đấu mạnh nhất Tử Huyền Thiên đã xuất hiện, lẽ ra anh ta sẽ không được lên võ đài và Thiên Cung sẽ có thể dựa vào uy thế của Lâm Dương mà đành thắng lợi về phần mình, nhưng Tam Tôn Trưởng lại chấp thuận, còn không cho phép các đệ tử lên tiếng phản đối! Trong tình cảnh ấy, sao các đệ tử không phân nộ cho được? Trong lúc nhất thời, vô số giọng nói vang lên: “Tam Tôn Trưởng làm như vậy quá vô nhân đạo rôi!”
“Ông ta muốn Lâm Dương chết à!”
“Sư đệ Lâm vốn đã bị hoạt độc hành hạ, mang bệnh trong người rôi nhưng lại phải đấu hết trận này đến trận khác, sao có thể bắt Lâm Dương đấu với Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong bốn Thánh Anh chứ? Thế có khác gì tiến cậu ấy đi chết đâu?”
“Lễ nào Tam Tôn Trưởng có xích mích gì với sư đệ Lâm?” “Thật quá đáng!”
Mấy âm thanh xôn xao vang lên bên tai không dứt, không phải giận dữ bất bình thì cũng là thương xót.
Đương nhiên Tam Tôn Trưởng đang đứng trước điện Anh Hoa cũng nghe thầy mấy tiếng bàn luận rì râm này, khuôn mặt già cỗi sa sâm lại, nhưng ông ta không lên tiếng. “Câm miệng hết lại cho tôi! Ai cho phép các cô cậu làm ầm thế?” Trịnh Xuân Viễn vội đứng lên, nghiêm nghị khiển trách. Các. đệ tử lập tức im lặng, nhưng ánh mắt của mỗi người đều trở nên mất tự nhiên, nét mặt khi nhìn về những người trên cao này cũng có sự thay đổi. “Mấy người…”
Trịnh Xuân Viên cực kì tức giận, đang định nói tiếp thì bị Tam Tôn Trưởng ngắt lời. “Điện chủ Xuân.
Viễn, đừng để ý tới đám đệ tử này!”
“Nhưng mà tôn trưởng…