Chương 3380
“Sư huynh Nguyên tới rồi!”
Các đệ tử trong luyện võ trường lập tức sáng bừng cả mắt, rối rít reo lên.
“Trần Hồng Nguyên? Thẳng nhóc kia, cậu đang làm cái gì vậy? Còn đám đệ tử chấp pháp đó là sao?” Ông Túy hét lớn, sắc mặt không mấy tự nhiên.
“Ông Túy! Vệ Hoàng Công bắt tay câu kết với người ngoài, †ôi nghe lệnh tới bắt anh ta, hy vọng ông Túy đừng làm tôi khó xử” Trần Hồng Nguyên cười đáp.
Ông Túy hừ lạnh rồi hỏi: “Nhận lệnh? Ai ra lệnh cho cậu?” “Đương nhiên là Chu Tước của bốn Thánh Anh, đại sư tỷ Chu Bích Như rồi!” Trần Hồng Nguyên trả lời.
“Cái gì cơ? Chu Bích Như?” Nét mặt của ông Túy thoáng chốc thay đổi.
Bồn Thánh Anh có địa vị hết sức đặc biệt trong Tử Huyền Thiên.
Mặc dù họ là đệ tử nhưng lại có địa vị cao hơn rất nhiêu người, đệ tử bình thường khó mà sánh bằng, nhất là Thanh Long – người đứng đầu trong bốn Thánh Anh, nghe nói địa vị của anh ta không có gì khác biệt so với trưởng lão của Tử Huyên Thiên. Chu Tước muốn hỏi tội Vệ Hoàng Công, ông Túy cũng không can thiệp được. “Hoàng Công à, ông vô dựng, quá, mặc dù ông là sư đệ của chưởng môn hiện tại nhưng võ công của ông đã bị phế hết, ông là một kẻ vô dụng, ở Tử Huyền Thiên này thậm chí còn không bằng một văn bối nữa, ôi!”
Trên đường đi, ông Túy than thở với Vệ Hoàng Công, trông ông ta vô cùng bất đắc dĩ. Vệ Hoàng, Công lắc đầu đáp: “Ông Túy không cần làm vậy đâu ạ, ông đã giúp cháu rất nhiều, nếu ông không bảo vệ cháu thì cháu đã bị những kẻ lòng dạ hẹp hòi hãm hại rôi.
Lân này đại sư tỷ Chu Tước Chu Bích Như ra mặt, trong Tử Huyên Thiên không còn ai có thể giúp cháu Trữa, cháu cũng đành cam chịu số phận thôi”
“Cháu yên tâm, ông sẽ cố gắng thuyết phục con bé Bích Như kia đừng làm khó cháu!”
Ông Túy vội vàng nói. “Không cần đâu ạ.
Chắc ông cũng biết vì sao sư tỷ Bích Như lại đột nhiên gọi con đến hỏi tội chứ! Chỉ đăm ba câu thì không khuyên được chị ta đâu” Vệ Hoàng Công trầm giọng đáp. Ông Túy mấp máy môi, cắn răng một cái, tức giận kêu lên: “Nói cho cùng thì đo cái thằng sư phụ ngoài đường kia của cháu làm hại cải
Cháu vốn là một hạt giống tốt, qua một thời gian niữa nhất định sẽ không thua bốn Thánh Anh, nhưng từ khi cháu bái thằng đó làm sư phụ, cháu luôn bị tông môn chỉ trích, bác bỏ! Lần này Chu Tước tìm cháu chắc chắn là vì Bạch Hạo. Tâm…
Ôi, đúng là nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng!”
“Ông à, bây giờ nói gì cũng không được gì, cháu đã nhận sư phụ rồi, đã quỳ lạy rồi, hậu quả gì, cháu sẽ tự gánh vác.
Ông không cần lo lắng cho cháu đâu, cháu sẽ ổn thôi”
Vệ Hoàng Công an ủi. Ông Túy lắc đầu liên tục, lòng phiền não vô cùng, lấy bình hồ lô bên hông ra uống mấy hớp. Bốn Thánh Anh có đất riêng của mình để sinh hoạt và tu luyện, ví như Chu Tước Chu Bích Như thì ở một mảnh ao hồ có tên là hô Chu Tước.
Lúc này có rất nhiêu đệ tử đang tu tập trước hô Chu Tước. Đại sư tỷ Chu Bích Như mặc trang phục in hình Chu Tước đỏ như lửa, mái tóc dài đen như mực, đáng người yếu điệu. Cô ta đang hướng mặt về phía hồ, những ai đi tới chỉ thấy được bóng lưng xinh đẹp của cô ta. Đứng hai bên là hai đệ tử đang theo cô ta học tập. Mọi người đứng ở hai bên, các đệ tử của đội chấp pháp và người quản lý các công việc tổng quát trong Tử Huyền Thiên cũng có mặt ở đây. Trân Hồng Nguyên áp Vệ Hoàng Công tới đây, tiến lên mây bước, mỉm.