TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 3381

Chương 3381

“Cậu đã câu kết với kẻ địch, hãm hại người trong tông môn, sao có thể vô tội được? Hôm nay tôi gọi cậu tới đây để xem cậu có thẳng thản hay không, nếu cậu thẳng thắn thì tôi sẽ cho cậu một con đường sống, chỉ phế võ công của cậu, rõ chưa?”

“Sư tỷ, chị muốn tôi nhận tội đơn giản chỉ để lợi dụng tôi hóa giải tâm ma của sư huynh Hạo.

Tâm mà thôi! Tôi đã nghe qua, kể từ trận chiến ấy, sư huynh Bạch Hạo Tâm đã có tâm ma, nếu tùy ý để nó phát triển thì sư huynh sẽ bị hủy hoại, thế nên chị ép tôi nhận tội để cứu sư huynh Hạo Tâm, đúng chứ?” Vệ Hoàng Công ngẩng gương mặt đầy máu lên, khàn giọng nói.

Sau một lúc im lặng, Chu Bích Như lạnh nhạt đáp: “Không cần biết cậu biện hộ thế nào, cậu đã không còn là đệ tử của Tử Huyền Thiên ra nữa, vì cậu đã bái người khác làm sư phụ, đó chính là phản bội tông môn! Hoàng Công, không phải là tôi nhằm vào cậu, chẳng qua là tôi hy vọng cậu hãy chọn một con đường chính xác, nếu cậu còn mù quáng, không chịu thẳng thản thì… Tôi đành dùng biện pháp cưỡng chế vậy!”

Tuy nhiên, Vệ Hoàng Công vẫn lắc đầu: “Sư tỷ, tôi không còn gì để nói nữa..”

“Tôi cũng đã nghe nói về tính cách của cậu như thế nào, đã như vậy thì không nói nhiều nữa!”

Chu Bích Như khoát tay một cái, nói: “Bắt đầu hình phạt đi!” “Vâng! Đại sư tỷ!” Đệ tử hai bên lập tức lấy dụng cụ hành hình ra rồi tiến lên.

“Đừng tay!”

Ông Túy lập tức đứng ra hét lớn.

Chu Bích Như lạnh lùng nói: “Ông Túy! Tôi biết gần đây ông luôn giải vây giúp Vệ Hoàng Công, tôi cũng đã ngờ trước răng ông sẽ cùng tới đây, nhưng hôm nay dù là ai tới cũng không giúp được gì cho Vệ Hoàng Công đâu! Tôi đã cho cậu ta một cơ hội rồi, là do tự cậu ta không quý trọng!”

“Nhưng mà… con bé này…”

“Bắt đầu đi!” Chu Bích Như hét lên.

Lúc này trong giọng nói của cô ta đã có một chút giận dữ. Các đệ tử chuẩn bị tiến lên thì lại nghe thấy tiếng của ông Túy.

“Để tôi xem ai dám!”

Ông Túy sốt ruột quá nên lập tức xông lên, chạy tới bên cạnh Vệ Hoàng Công, tức giận quát: “Ai muốn động vào thắng nhóc này thì phải qua được tôi!”

Chu Bích Như xoay phắt người lại, nghiêm nghị thét lên: “Ông đừng có mà cậy già lên mặt!

Người khác sợ ông nhưng Chu Bích Như tôi đây không sợ đâu!”

“Con bé này! Cháu… cháu càng ngày càng chẳng biết phép tắc là gì!” Ông Túy tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cả người cũng run rẩy.

“Kéo xuống đi!” Chu Bích Như ra lệnh.

Các đệ tử nghe lệnh nhưng vẫn hơi do dự.

Thấy thế, Chu Bích Như lại quát: “Nếu chưởng môn trách tội thì Chu Bích Như tôi sẽ tự chịu trách nhiệm!”

Bấy giờ các đệ tử mới không còn kiêng dè gì nữa, lập tức tiến lên kéo ông Túy xuống. Ông Túy đã bị phế võ công, tay trói gà không chặt, hoàn toàn không phải là đối thủ của đám đệ tử này nên bị kéo xuống ngay.

“Thả tôi ra! Dừng lại! Dừng lại!” Ông Túy liên tục hét lên nhưng chẳng có tác dụng gì.

“Räc rắc!”

Đột nhiên có một tiếng kêu thanh thúy vang lên, sau đó là tiếng hét đầy đau đớn của Vệ Hoàng Công.

Đọc truyện chữ Full