Chương 3411
Sao tự dưng Cao Minh Lăng nhắc tới Vệ Hoàng Công vậy? E rằng chỉ có một nguyên nhân, đó là Cao Minh Lăng không định truy cứu tội của Lâm Dương nữa! Nếu không thì chưởng môn tuyệt đối sẽ không đề cập đến Vệ Hoàng Công!
Bây giờ dù có nói thế nào đi nữa cũng chẳng làm nên chuyện gì, ngược lại còn khiến Cao Minh Lăng khó chịu nữa.
Tổng chấp sự Thông nhanh chóng cúi đầu, không lên tiếng nữa, mặc dù trong mắt ông ta tràn đầy sự nghỉ ngờ: Các chủ La thì vẫn chưa hiểu ý của Cao Minh Lăng, vội vàng la lên: “Chưởng môn! Vệ Hoàng Công kia phản bội tông môn, Bích Như chẳng qua chỉ là giúp giải quyết xử phạt mà thôi, không có tội tình gì cả, xin chưởng môn hãy làm sáng tỏ! Vệ Hoàng Công không thể thả, Lâm Dương cũng phải trừng phạt thật nghiêm khäc, nếu không, uy tín và thanh danh của Tử Huyền Thiên ta sẽ không còn, đệ tử cũng sẽ bất mãn!” Lời vừa dứt, gần như ai cũng nhìn vê phía các chủ La. Người ông ta hơi run lên, cảm giác có gì đó không đúng lắm, nhưng lời đã nói ra rồi, ông ta cũng không thể rút lại được.
Nhưng khi các chủ La nhìn về phía chưởng môn, ông ta mới nhận ra tình hình không ổn. Lúc này, chưởng môn đã sa sâm mặt hẳn, vẻ mặt vô cùng âm trầm.
“Các chủ La, như vậy thì ông nói xem, nên giải quyết chuyện này thế nào đây?” Cao Minh Lăng lạnh lùng hỏi.
“Chuyện: này..: Các chủ La rụt cổ lại; dó hơi sợ sệt không dám lên tiếng nữa.
Cao Minh Lăng quát lên: “Các chủ La, nói chuyện đi chứ!” Các chủ La cúi gẫm mặt xuống, hơi run rẩy mà nói: “Tôi… †ôi cũng không “Không biết? Tôi thấy bình thường do ông chỉ lo cắm đầu tu luyện, làm đóng bụi cả việc ở Tử Dương Các của ông nên chắc cũng sắp quên cách xử lý sự vụ tông môn thế nào rồi đúng không? Tốt thôi, tôi cho ông một cơ hội”
Nói đến đây, Cao Minh Lăng vung tay lên, nghiêm giọng quát: “Bắt đầu từ ngày mai, tất cả các đệ tử của Tử Dương Các kể cả các chủ La đều không được phép ra ngoài Tử Dương Các nửa bước! Toàn bộ ở trong đó đọc sách đàng hoàng lại cho tôi!”
“Ø? Này… chưởng môn!”.Các chủ La sốt ruột, liên tục kêu lên.
Nhưng Cao Minh Lăng không hề để ý tới ông ta, không thay đổi quyết định của mình.
Các chủ La khóc không ra nước mắt, chỉ có thể run rẩy đồng ý: “Tuân lệnh, chưởng môn…
“Đi xuống đi!” Cao Minh Lăng lại quát lên.
Các chủ La chắp tay một cái rồi run rẩy rời khỏi đây.
“Còn ai có thắc mắc gì không?” Cao Minh Lăng uy nghiêm quét mặt nhìn tất cả những người đứng bên dưới, trâm giọng hỏi.
Lúc này trong điện đường yên lặng như tờ.
Trong suốt quá trình, Lâm Dương đều chỉ nhìn mọi thứ điễn ra mà không nói một lời.
Đương nhiên trong lòng anh cũng rất nghỉ hoặc, chăng hiểu vì sao Cao Minh Lăng lại có thay đổi lớn như Vậy. Định làm gì vậy nhỉ? Đang yên đang lành sao cái ông Cao Minh Lăng này nói giúp cho mình?