Chương 3412
Trên gương mặt Lâm Dương đầy sự kinh ngạc, anh không thể tin nổi: “Cao Minh Lăng rộng rãi thế sao?
Đây không phải vật tâm thường gì cả, sao lại để đàng cho tôi thế?”
Cao Minh Lăng trả lời: “Lâm Dương à, chuyện này suy cho cùng là đo chúng tôi đã không làm tròn trách nhiệm, hơn nữa mục đích của cậu chính là vì muốn tốt cho Vệ Hoàng Công, đệ tử của tông môn chúng, tôi! Như vậy thì chúng ta nên hợp tác với nhau, chúng ta đều vì đệ tử, sao lại chém giết lân nhau chứ, cậu thấy sao?”
Lâm Dương chăm chú nhìn ông ta, không lên tiếng.
Thật ra ngay cả bản thân anh cũng thây lý do nấy khiên cưỡng cực kì, càng không cần nói đến những người đang ở đây.
Nhưng cỏ Tam Thánh đã được đặt trước mắt, cũng không thể vứt đi chứ? Lâm Dương cầm cỏ Tam Thanh trên cái khay lên rồi cẩn thận kiểm tra. Thu Phương đứng bên cạnh cẩn thận hỏi: “Anh Lâm…là thật sao?”
“Là thật”
Lâm Dương càng khó hiểu hơn: “Tại sao Cao Minh Lăng này lại cho mình để đàng như thế chứ? Hơn nrữa thái độ của ông ta… so với vừa nãy thì cứ như một trời một vực vậy! Quá kì lạ” “Anh Lâm, có khi nào họ đang có âm mưu gì không?” “Chắc là không đâu, tôi đang đứng ở đây, nếu họ muốn hại tôi thì xông lên luôn là được rồi, cân gì phải lằng nhằng như vậy.
Chỉ thể chất Võ Thần thôi thì chưa đủ để tôi chống lại toàn bộ Tử Huyền Thiên, tôi hiểu điều đó, chắc chắn họ cũng hiểu!”
Lâm Dương lãm bẩm. Thu Phương run rẩy mà nói: “Thôi thì chúng ta cứ cẩn thận thì hơn”
Lâm Dương khẽ gật đầu rồi nói với Cao Minh Lăng: “Chưởng môn rộng rãi như thế, tôi vô cùng cảm kích.
Dù sao Vệ Hoàng Công đồ đệ tôi còn đang tu luyện ở Tử Huyên Thiên, tôi nghĩ anh ta cũng rất tiếc khi phải rời khỏi đây nên xin nhờ Cao Minh Lăng chiếu cố đến đồ đệ của tôi nhiều hơn, tôi xin phép về tTƯỚC”
“Ơ kìa, sao về sớm thế? Ở lại chơi chút nữa đi, tôi còn định mở tiệc chiêu đãi cậu đây! Lâm Dương, ở lại thêm một lúc nữa cũng không muộn đâu”
Cao Minh Lăng lập tức đứng lên mời anh ở lại.
“Tiệc chiêu đãi thì không cần đâu, tôi còn có chuyện quan trọng, xin phép!” Lâm Dương lạnh nhạt nói, chắp tay với ông. †a rồi kéo Thu Phương về.
Da đầu Thu Phương rụn lên. Cứ thế mà đi luôn hả? Liệu mấy người kia có cho đi không? Cái ông Lâm Dương này chäé muốn ép mấy người kia ra tay rồi!
Trái tim Thu Phương kịch liệt nhảy lên, nhìn về phía Lâm Dương thì thấy Lâm Dương đang cuộn chặt tay lại, mấy cây kim châm đung đưa giữa các kẽ tay, đồng thời quanh người cũng có một dòng khí đang vây quanh.
Hiển nhiên, Lâm Dương đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu! Nếu đối phương thật sự có ý đồ gì, chắc chản bọn chúng sẽ không tùy ý để hai người rời khỏi đây.