Chương 3447
Ban nấy trong tình cảnh tuyệt vọng, Lâm Dương lại đột nhiên lật ngược tình thế. Cảm xúc thay đổi đột ngột như vậy khiến cho ông ta cảm thấy hơi khó chấp nhận. không còn lời nào để nói nữa, Giang Thục Hồng âm thầm cắn răng, nhưng thấy đệ tử của mình năm liệt ra đất, cho dù bà ta có không chịu nhận thua cũng không xong. “Thế nên †ò giấy sinh tử trước đó…
€ó phải là không còn giá trị nữa rồi, đúng không?”
Một đệ tử vội vàng hỏi dò.
Giang Thục Hồng nắm chặt hai tay lại, nghiến chặt hai hàm như muốn nghiền nát hai hàm răng, nhưng cuối cùng bà ta vẫn là gật mạnh đầu một cái, thấp giọng quát khẽ: “Phải!” “Tốt quá rồi!”
“Vạn tuết”
Các đệ tử của Thượng Thanh Cung nghe vậy lập tức nhảy lên hoan hô, Nhị Tôn Trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nói: “Lâm Dương, cảm ơn con, lần này may mà có con”
“Nhị Tôn Trưởng đừng khách sáo: Lâm Dương khế gật đầu. “Nhị Tôn Trưởng, ông cũng giỏi lắm đấy, không ngờ lại có được một đệ tử có thể chất Võ Thần. Có thể nói cho tôi biết ông đã làm cách nào để cậu ta có được thể chất Võ Thần không?”
Giang Thục Hồng ngẩng đầu, khàn giọng hỏi dò.
“Chuyện này… Không thể trả lời” Nhị Tôn Trưởng hờ hững nói.
Thật ra chính bản thân ông ta cũng không biết. Bởi vì một người trẻ tuổi như Lâm Dương vốn là không thể nắm giữ thể hất Võ Thần.
Theo như Giang Thúe Hồng thấy, có lẽ thể chất Võ Thần do Lâm Dương nắm giữ không phải là thể chất Võ Thần chân chính. Bà ta nghĩ sở dĩ anh gọi nó là thể chất Võ Thần chỉ vì muốn hù dọa bà ta một chút mà thôi.
Bởi vì cho dù thể chất Võ Thần này có là giả đi chăng nữa thì chỉ tính riêng đến cơ thể cường hãn của Lâm Dương thôi cũng đã thấy vô cùng khủng bố rồi. Giang Thục Hồng cho. rằng có lẽ Nhị Tôn Trưởng đã lợi dụng vật quý trên trời dưới đất trợ giúp Lâm Dương tăng cường sức mạnh.
“Không muốn nói à? Cũng được, đây là bí mật của các người, nếu đã không muốn nói thì không nói nữa. Chỉ tiếc đệ tử ưu tú như vậy lại bị hoạt độc quấn thân, chẳng bao lâu nữa sẽ lìa đời, đúng là khiến người ta tiếc hận quá mà” Giang Thục Hồng híp mắt cười nói.
Bà ta vừa dứt lời, đột nhiên Lâm Dương không nhịn được ho khan, trorg miệng cũng phun ra một chút;máu.
“Lâm Dương!” Nhị Tôn Trưởng thấp giọng quát một tiếng, vội vàng chạy đến châm cứu cho Lâm Dương.
“Nhị Tôn Trưởng, con không sao.” Lâm Dương vội nói.
Nhị Tôn Trưởng còn tưởng rằng Lâm Dương như vậy là cố ý kiên cường chống đỡ.
“Con bớt nói đi, nhanh qua bên kia nghỉ ngơi một chút. Chuyện ở đây cứ giao cho ta!” Nhị Tôn Trưởng lập tức gầm lên với anh.
Lâm Dương bất đắc dĩ nở nụ cười, cũng không nói nhiều, nhanh chóng bước về phía mấy bậc thang đổ nát bên cạnh nghỉ ngơi.
Nhị Tôn Trưởng thở dăi hột hơi, xé giấy sinh tử đi, sau đó mới khàn giọng nói: “Tổng giảng sư Thục Hồng, việc kia, xóa bỏ luôn chứ?”
“Tất nhiên… Tôi sẽ trố lại báo cáo HH) chuyện.’ Sắc mặt Giang Thục Hồng không được tự nhiên cho lắm, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Nhị Tôn Trưởng, mọi chuyện cứ vậy đi! Tạm biệt!”