Chương 3449
Không hề có tác đụng. Rất nhanh sau đó, Nhị Tôn Trưởng đã rời đi, các đệ tử lập tức lo lắng không thôi. “Mọi người thấy thế nào? Cứ thế nhìn Nhị Tôn Trưởng đặt mình vào nguy hiểm thế sao?” Một đệ tử đứng dậy, cao giọng nói. “Sư huynh Trương, anh thấy chúng ta nên làm như thế nào?” Có đệ tử nhanh chóng lên tiếng hưởng ứng. “Còn cân phải hỏi sao?
Chúng ta cũng đến Vô Dục Cungnl Anh tin rằng khi Đại Tôn Trưởng nhìn thấy chúng ta cùng đến, chắc chăn sẽ không dám.
làm gì quá đáng với Nhị Tôn Trưởng” Người được gọi là sư huynh Trương kia lập tức nói.
“Được, chúng ta cùng đi.”
“Đi, cùng nhau đi Vô Dục Cung!”
Mọi người cao giọng thét lên, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
“Lâm Dương, cậu có đi cùng mọi người không?”
€ó người chợt quayđầu hỏi Anh.
‘Thế nhưng Lâm Dương lại khẽ lắc đầu nói: “Chuyện này chỉ có thể để cho Đại Tôn Trưởng giải quyết. Mọi người chớ qua đó gây thêm phiền phức cho Nhị Tôn Trưởng. Chẳng lẽ mấy người cảm thấy chỉ bằng mấy người này của Thượng Thanh Cung đã có thể khiến Đại Tôn Trưởng dè chừng? Nói đi nói lại cũng chỉ như lấy trứng chọi đá mà thôi”
“Lâm Dương, nếu như cậu sợ thì cứ ở yên đây đợi đi!” “Chẳng qua là, uống cho thực lực của cậu mạnh mẽ như vậy mà còn sợ chết, thật kém cỏi!”
“Cậu có biết Nhị Tôn Trưởng vì hoạt độc trên người cậu mà phải bỏ ra bao nhiêu công sức không? Con người cậu 6að hà sắt đá đến thết”
“Đúng là làm cho người ta thất vọng!”
“Đồ vong Øïbội nghĩa”…
Các đệ tử thi nhau buông lời chỉ trích anh.
Lâm Dương chỉ yên lặng lắc đầu, chẳng muốn nhiều lời với những người này, nhanh chóng xoay người rời đi.
Thật ra Thượng Thanh Cung cũng chẳng có mấy chút quan hệ với Lâm Dương anh. Sở dĩ anh nhúng tay vào chuyện của Giang Hương Thư Các cũng là vì coi trọng chuyện Nhị Tôn Trưởng vì giải quyết độc tố trên người mình mà phải bôn ba, muốn trả ơn cho ông ta mà thôi.
Bây giờ chuyện của Giang Hương Thư Các đã giải quyết, anh cũng không cần phải ở lại nơi này nữa.
Nhóm đệ tử kia cũng)không ở lại thêm giây phát nào, nhanh chóng chạy về phía Vô Dục Cung.
Lúc anh trở về đình viện„Thu Phương còn đang ngồi ở cửa, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.
“Anh Lâm, anh về rồi đấy à?” Nhìn thấy Lâm Dương bình yên trở về, Thu Phương vui vẻ, vội vàng đứng dậy hỏi.
“Ừm” Lâm Dương gật đầu rồi đi thẳng vào phòng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
“Anh Lâm, anh chuẩn bị đi đâu thế?” Thu Phương khó hiểu nhìn động tác của anh hỏi.
Cô ta lại thấy Lâm Dương nở nụ cười nói với mình và nói: “Thu Phương, tôi nên đi rồi”