Chương 3463
“Trong Thiên Cung này, những tư liệu liên quan đến cung chủ đời đầu tiên đã ít lại càng thêm ít, hình như chỉ có cưng chủ mới có thể tiếp xúc với những nguồn tư liệu ấy.
Thật không nghĩ tới người sáng lập ra Trường Sinh Thiên Cưng này của chúng ta lại mạnh mẽ như vậy…
Trịnh Xuân Viên cảm khái nói.
“Đâu chỉ là mạnh mẽ, thứ mà Trường Sinh Thiên Cung chúng ta đang theo đuổi chính là thuật trường sinh, dựa vào y thuật để nghiên cứu về giới hạn của cơ thể con người. Tôi nghe nói vị kia đã sống ròng rã năm trăm năm, không khác nào thần tiên.
Chỉ tiếc rằng sau đó đã xảy ra một chuyện khiến vị ấy không lưu luyến thế gian này nữa…
Ôi, bí mật trong đó khiến con người ta khó mà lường, trước được”
Đại Tôn Trưởng thở dài.
“Nói như thể, Lâm Dương chắc chắn sẽ chết?” Trịnh Xuân Viễn hỏi lại.
“Hừ, sau khi vị kia ngã xuống được chôn cất ở Thiên Cung Mộ, không biết đã có bao nhiêu đời cường giả vì mơ tóc đi vật của ông ấy mà xông vào Thiên Cung Mộ.
Số lượng phải nói là đếm mãi không hất, trong đó cũng có không ít cường giả mang thể chất Võ Thần trong người, nhưng kết quả thế nào đây? Không phải là đều bỏ mạng bên trong đó, chôn cùng vị kia Tuôn à? Thế nên chỉ có thể chất Võ Thần vốn chăng tính là gì cả”
“Thì ra là như vậy!” Hai mắt Trịnh Xuân Viên phát sáng, liên tục vỗ tay tán thưởng.
“Đại Tôn Trưởng, chuyện của Lâm Dương coi như giải quyết xong, khi nào thì ông đi vào lấy Lạc Linh Huyết?” Tam Tôn Trưởng hỏi.
“Chờ thêm năm tiếng nữa đi, năm tiếng sau, tôi sẽ tự mình đi vào trong đó lấy.
Cơ quan bên trong đó tôi rõ như lòng bàn tay, lấy được Lạc Linh Huyết ra là điều chắc chắn không cần bàn cãi: “Còn cung chủ bên kia biết phải giải thích thế nào?”
“Cung chủ à?”
Đại Tôn Trưởng khếíp mắt lại, đột nhiên xoay người, nói với.những-người canh mộ kia rằng: “Nghe đây, cái tên đệ tử khí nấy tên là Lâm Dương, là hắn ta cố ý xông vào vào Thiên Cung Mộ, không liên quan gì đến chúng ta hết. Mấy người đã nghe rõ chưa?”
Sắc mặt của mấy người canh mộ lập tức thay đổi, thế nhưng đứng trước uy nghiêm của Đại Tôn Trưởng, bọn họ chỉ đành chắp tay đồng loạt nói: “RõI”
“Nào mọi người, đặt trà, yên lặng ngồi đây chờ đi”
Đại Tôn Trưởng khẽ mỉm cười, dặn dò người đi chuẩn bị. “Cộp cộp cộp…”
Tiếng bước chân-đập lên bậc thang vang lên lanh lảnh trong không gian trống trải.
Bởi vì cửa lớn đã khép lại thế nên hoàn cảnh bên trong Thiện dung Mộất tối tăm, đứa:tay không thấy được năm ngón. Lâm Dương chỉ có thể như người đui giống cẩn thận từng li từng tí một men theo bậc thang đi xuống.
Đột nhiên.
Cạch!