Chương 3519
“Sau ngày hôm nay, Trường Sinh Thiên Cung của chúng ta sẽ dũng mãnh giương cánh như đại bàng, phát triển không ngừng, không để cho bất kỳ một ai có thể kêu gào với chúng ta được nữa!” Tứ Tôn Trưởng cũng cực kỳ kích động. “Cung chủ muôn năm!” “Cung chủ muôn năm!”
“Cung chủ muôn năm!” Mọi người đều hứng khởi giơ cánh †ay lên hô to.
“Chúc mừng cung chủ Mạc Tâm: Ở bên này, Nghiêm Phong lập tức đi tới chắp tay chúc mừng, trên khuôn mặt hiện lên nét tươi cười vưi vẻ.
Mặc dù sâu trong ánh mắt là sự kiêng đè và khó chịu. nhưng ông ta lại không hề biểu lộ lên khuôn mặt.
“Phó minh chủ, sau này, nhất định Trường Sinh Thiên Cung sẽ là mối họa lớn của Cô Sơn”
€ó người nơm nớp lo sợ, run rấy nói.
“Tôi biết rồi, cấp tốc quay về, báo lại việc này cho minh chủ biết ngay”
Nghiêm Phong hạ giọng nói.
Vẻ mặt của Thiên Diệp khá mất tự nhiên, ông ta nhìn Lâm Dương bằng ánh mắt thật sâu, không nói một lời mà phất tay bỏ đi.
“Phó chưởng môn Thiên Diệp, ông định đi đâu vậy?”
Chấn Hám Sơn vội hỏi với theo.
“Còn có thể đi đâu được nữa? Tất nhiên là đi về rồi, không lẽ tôi còn có thế ở lại đây ăn cơm hay sao?”
Thiên Diệp hừ lạnh một cái rồi nói.
Chấn Hám Sơn vội vàng đuổi theo nói: “Phó chưởng môn, vậy còn Lâm Dương thì…
Ông không nhận sao?” “Cậu ta đã mất đi Lạc Linh Huyết, xem như đã mất đi tương lai rồi, vậy thì còn nhận làm cái gì nữa?” “Nhưng mà thiên phú và sức chiến đấu của cậu ta rất cao, những đệ tử bình thường không tài náo sánh bằng đâu”
“Tôi biết, nhưng cậu ta với Trường Sinh Thiên Cung có ân oán rất phức tạp, bây giờ cậu ta lại không còn Lạc Linh Huyết, chúng tôi không cần phải vì cậu ta mà có liên lụy với Trường Sinh Thiên Cung. Hám Sơn, tôi biết anh muốn lôi
kéo người tài về cho tông môn, nhưng mà người này đã tự vứt đi tương lai của mình, không thể trách ai được. Tôi đã cho cậu ta cơ hội, nhưng cậu ta lại không biết trân trọng nó”
Nói xong, Thiên Diệp lại vung tay lên, nhanh chóng bước ra ngoài.
“Phó chưởng môn, phó chưởng môn!” Chấn Hám Sơn gọi với theo mấy lần liên tiếp nhưng Thiên Diệp lại không để ý tới ông ta, cứ thế mà đi.
Chấn Hám Sơn muốn đuổi theo, nhưng khi quay đầu nhìn Lâm Dương thì dừng lại, cảm thấy vô cùng khó xử, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong…
Bây giờ Lâm Dương đã quyết tâm muốn đi.
“Cung chủ, Lạc Linh Huyết đã vào tay ngài, Lâm Dương xin phép đi trước” Lâm Dương mở miệng nói.
“Nếu cậu muốn ở lại đây, Thiên Cung vẫn sẽ có chỗ cho cậu ở lại” Mạc Tâm nói.
Lâm Dương bình tĩnh đáp: “Có lẽ cung chủ sẽ cho tôi chỗ để ở, nhưng có một số người chưa chắc sẽ như vậy”
Anh vừa nói câu này ra, sắc mặt của đám người Tam Tôn Trưởng và Trịnh Xuân Viễn đều thay đổi, nhưng không ai hé răng nửa lời.