Chương 3520
“Nhị Tôn Trưởng cũng nhớ phải giữ gìn thân thể. Trong Thiên Cung còn phức tạp hơn thế giới bên ngoài nhiều, Nhị Tôn Trưởng phải chú ý đề phòng”
“Biết rồi” Nhị Tôn Trưởng gật đầu.
Lâm Dương lập tức quay người, đi về phía cửa Thiên Cung, không một ai ngăn cản. Chỉ có một mình Chấn Hám Sơn là bám sát theo sau.
Hiển nhiên là ông ta vẫn muốn giữ lại thiên tài đặc biệt này. Mặc dù không thể có được Lạc Linh Huyết, nhưng ông ta vẫn cảm thấy rằng y thuật của Lâm Dương rất độc đáo và hiếm có.
Buổi tiệc trà vẫn tiếp tục, nhưng giờ phút này, tâm trí của mọi người không còn đặt vào tiệc trà được nữa, ai cũng đang hồi tưởng lại trận đấu lúc nấy, còn có thêm việc trên cổ tay của cung chủ Mạc Tâm có mười ba giọt Lạc Linh Huyết.
Rời khỏi Nhật Nguyệt Tỉnh Cung, bước chân của Lâm Dương nhanh chóng tăng lên, đi trên bậc thang Trường Sinh mà xuống núi.
“Tên nhóc này, sao lại đi nhanh như vậy?”
Chấn Hám Sơn cảm thấy hoang mang, suy nghĩ một lúc, ông ta quyết định che giấu thân thể của mình, lặng lẽ đuổi theo.
Thật ra, giao Lạc Linh Huyết ra chỉ là kế sách ứng phó tạm thời của Lâm Dương. Nếu không giao ra, Lâm Dương sẽ khó mà có thể rời khỏi đây được, những người ở Thượng Thanh Cung cũng sẽ bị liên lụy, mất nhiều hơn được. Chưa kể cho dù Lâm Dương may mắn trốn thoát thì chỉ sợ Trường Sinh Thiên Cung cũng sẽ không tha cho anh, nói không chừng còn đuổi đến tận Giang Thành nữa.
Vả lại, ở đây còn có mấy thế lực như Cô Sơn đang nhìn, Trường Sinh Thiên Cung mà không cướp thì bọn người kia chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Việc Lâm Dương có mười ba giọt Lạc Linh Huyết đã bị bại lộ, nó đã trở thành củ khoai lang phỏng tay, Lâm Dương vứt bỏ chúng ngay trước mắt bao người thật ra chính là để giảm đi phiền toái cho-mình.
“Nhưng mà mười giọt Lạc Linh Huyết không thể bỏ qua thế được, nếu không lợi thế ở đại hội sẽ bị giảm đi một nửa!” Pham Lâm thì thầm, xuống núi, đi đến một nơi hẻo lánh ít người rồi dừng lại.
“Ở đây đi”
Lâm Dương quan sát tình hình xung quanh, nhìn thấy bốn phía yên lặng lập tức lấy trong túi ra một số lượng lớn bình bình lọ lọ đan dược để trên mặt đất, đồng thời lấy ra một cái túi châm trải ra trước mặt.
Những cái kim châm trên túi châm đều giống như ngọc, có màu trắng rất hài hòa.
Hiển nhiên, tất cả đều là châm ngọc!
“Không ngờ lại có một ngày, Thiên Cung lại do mình lật đổ” Lâm Dương cầm một trâm ngọc lên, lầm bầm một tiếng rồi đâm thẳng kim châm cứu vào huyệt Thiên Trung của mình. Ở một góc tối, Chấn Hám Sơn trừng mắt nhìn bên này, đồng †ử mở to ra gấp mấy lần.
Châm ngọc đâm vào trong cơ thể, Lâm Dương hít một hơi thật sâu, khuôn mặt trờ nên tái nhợt. Nhưng anh không hề dừng lại mà tiếp tục sử dụng đâm kim châm vào, đồng thời còn đưa một số loại hoa thảo dược kỳ lạ vào miệng mà nhai sống.
Ở một góc tối, Chan Hám Sơn nhìn mà cảm thấy ngơ ngác. Nhưng ngay sau đó, ông ta chợt nhận ra, đây chính là cường hóa.