TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1046: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (307)

Vào lúc này, hành động quay lưng về phía cửa sổ rõ ràng là tự tìm đường chết.

Phong Lăng vừa bước loạng choạng vừa ngoảnh lại nhìn Lệ Nam Hành, nhưng cô vẫn bị anh đẩy mạnh tới một vị trí cách cửa rất xa. Cô nhìn ra phía cửa sổ ở đằng sau, sau đó Phong Lăng vòng tay lại kéo lấy anh: “Lệ Nam Hành!”

“Em đi trước đi!” Lệ Nam Hành nắm bắt cơ hội từng giây từng phút để Phong Lăng mau chóng đi trước, không chần chừ một giây phút nào: “Đi đi!”

Dường như vào lúc này một Phong Lăng vô cùng quen thuộc với súng bắn tỉa đột nhiên giật mí mắt, dù cách rất xa, nhưng trong phút chốc cô đã nhìn ra ngoài cửa sổ, hét lên: “Cẩn thận.”

Giây phút viên đạn từ súng bắn tỉa bắn vỡ cửa sổ xuyên vào, một tay Lệ Nam Hành đã kéo cô khom người xuống tránh khỏi viên đạn, viên đạn lại tiếp tục vang lên âm thanh cực lớn trên tường, sau đó lại là một loạt phát súng nữa. Thấy Phong Lăng vẫn chưa thể thuận lợi ra khỏi căn phòng này, Lệ Nam Hành nhíu chặt hàng lông mày, điều anh lo lắng là nếu trên người Thụy Sa và đồng bọn của cô ta có gài bom cỡ nhỏ, Phong Lăng còn ở lại đây thì cô thật sự sẽ là người vô tội bị liên lụy, sẽ bị đe dọa tới tính mạng.

Nhưng bây giờ đã không kịp để nói hay suy nghĩ nhiều nữa, sau khi kéo Phong Lăng trốn sau sofa, cùng lúc đó, một tay của Lệ Nam Hành giữ lấy đầu cô áp vào ngực mình, từng viên đạn bên ngoài cửa sổ bay vào, tiếng vang cực lớn, cả căn phòng đều sặc mùi khói lửa, hoàn toàn phá vỡ sự bình yên của khu nhà nhỏ này.

Phong Lăng ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực của Lệ Nam Hành, anh quay lại, liếc nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, sau đó lại cúi đầu nhìn cô, nói khẽ: “Mục tiêu của bọn chúng là anh, em đừng dính vào chuyện này, có thể chạy được thì phải chạy ngay.”

“Tôi chạy rồi thì anh phải làm sao?” Phong Lăng cũng gắt gao túm lấy ống tay áo anh: “Nếu có thể chạy được thì chúng ta cùng chạy.”

“Anh chạy cùng em ra ngoài, đợi cho đạn bắn của chúng cũng bay ra ngoài theo chúng ta sao? Ở bên ngoài có biết bao nhiêu người vô tội, em đừng quên sứ mệnh của căn cứ XI, chúng ta không phải kiểu người điên cuồng tới mức có thể tùy ý hi sinh những con người vô tội để thỏa mãn chủ nghĩa anh hùng cá nhân, sau lưng chúng ta là cảnh sát và quân đội!” Dứt lời, Lệ Nam Hành kéo Phong Lăng ra khỏi lòng mình: “Em mau đi đi!”

Nhưng bàn tay của Phong Lăng vẫn túm lấy ống tay áo anh: “Chúng ta cùng đi!”

Biết Phong Lăng là người cố chấp, Lệ Nam Hành rũ mắt nhìn cô, lúc chiếc sofa ở sau lưng đã bị đạn bắn đến mức khói súng mù mịt, anh chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, đột nhiên khẽ cười nói: “Anh không chết được đâu, dù em muốn lo cho anh, muốn cùng anh vào sinh ra tử thì cũng để lúc khác. E là giờ anh không thể cảm động được đâu.”

Phong Lăng: “…”

Ai muốn anh cảm động? Cái đồ không biết xấu hổ này.

Cô dùng sức kéo lấy ống tay áo của anh: “Anh cùng đi với tôi!”

Không thể tiếp tục kì kèo được nữa, bằng không tấm lá chắn duy nhất trong phòng khách là chiếc sofa này cũng sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Lệ Nam Hành nghiêm mặt lại, anh đang định đứng dậy, đột nhiên bàn tay của Thụy Sa luôn yếu ớt nằm trên sàn di chuyển xuống dưới bắp chân của cô ta. Lúc này, trong ba chiếc cửa sổ phía sau đều có đạn không ngừng bắn vào, dù Lệ Nam Hành nhìn thấy cũng không thể ra tay làm gì được. Lúc anh kéo Phong Lăng đứng dậy chạy đến trước cửa, anh ghì chặt Phong Lăng vào lòng, ôm cô chạy ra ngoài.

Hai người đi rất nhanh, vừa đi vừa phải tránh né đạn súng ở sau lưng, nhưng lúc gần bước qua cánh cửa, Thụy Sa đã thuận lợi rút chiếc súng giảm thanh cỡ nhỏ giấu trong chiếc túi chìm trang trí ở bắp chân của mình ra, chĩa thẳng về phía Phong Lăng và Lệ Nam Hành, nhanh chóng nổ súng.

Tiếng đạn của súng bắn tỉa quá lớn khiến Phong Lăng chưa thể nghe thấy âm thanh đặc biệt của khẩu súng giảm thanh đó, cô chỉ cảm thấy Lệ Nam Hành đột nhiên ôm lấy cô nhanh chóng nghiêng người sang một bên ở trước cánh cửa. Cơ thể người đàn ông đang ôm cô chợt cứng đờ, nhưng cũng chỉ một lát sau, lúc cô bất chợt ngước mắt lên nhìn về phía anh, mắt chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nghiêm nghị của anh mà không thấy được sắc mặt chợt trắng bệch của anh, đột nhiên cô được người đàn ông ôm lấy, cứ như vậy xông ra ngoài.

Cuối cùng cũng xông ra được ngoài cửa, Lệ Nam Hành dẫn Phong Lăng trốn sau bức tường, dựa lưng vào đó, lúc này tiếng hít thở của anh hơi nặng nề, anh nói một câu: “Cầu thang bộ và thang máy chắc đều đã có người mai phục, em xuống một mình trước đi, bọn chúng không biết em, kể cả có gặp trong thang máy thì cũng sẽ không ra tay với em.”

Nhưng lúc này, sau khi Phong Lăng quay người đẩy cánh cửa ở cầu thang bộ thoát hiểm ra, nhìn vào kiểm tra, cô quay người lại, đang định gọi Lệ Nam Hành thì thấy trên bức tường mà người đàn ông dựa lưng vào có một mảng máu đỏ tươi, cô lập tức nhíu mày: “Anh bị thương rồi?”

“Không sao, vết thương nhỏ thôi.” Lệ Nam Hành lại thở dốc, vẻ nhợt nhạt trên gương mặt anh đã không thể che giấu được nữa, anh cười với cô: “Nghe lời, mau chạy đi!”

Trong đầu Phong Lăng hiện lên một hành động nào đó lúc trước của Thụy Sa, lúc đó, để tránh những viên đạn của súng bắn tỉa ở bên ngoài cửa sổ, tình huống cấp bách, cô đã quên không chú ý đến khẩu súng trong tay của người đàn ông châu Á, dù khẩu súng đã rơi xuống đất nhưng người phụ nữ tên là Thụy Sa đó mãi vẫn chưa rút súng ra, một người mang theo súng thì người kia chắc chắn cũng đem theo. Nhưng khi ấy, cô ta vẫn không lấy ra khiến cô và Lệ Nam Hành nhất thời không chú ý đến người ở mình gần nhất.

Cô không nghe thấy tiếng động, hơn nữa không phát hiện trên người Thụy Sa có súng, xem ra chỉ có loại súng giảm thanh cỡ nhỏ đặc biệt mới có thể làm được việc này.

Phong Lăng không nhiều lời, lập tức bước lên trước đỡ lấy cánh tay của người đàn ông: “Đi!”

Lệ Nam Hành nhìn cô: “Anh bảo em đi một mình, em không hiểu à?”

Phong Lăng nhìn sâu vào mắt anh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Lệ lão đại, nếu bây giờ đổi lại anh là tôi, tôi là anh thì anh có đi không?”

“Sao lại không, không phải em rất hận anh, rất ghét anh, cũng rất ghê tởm anh đấy sao?” Lệ Nam Hành khẽ cười một tiếng, lúc cười, có lẽ cơn đau của hôm qua kèm theo vết thương mới sau lưng anh bị ảnh hưởng, khiến lông mày của người đàn ông khẽ run, nhưng anh vẫn cố chịu đựng không hề kêu lên tiếng nào.

Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Lệ Nam Hành lúc cười, Phong Lăng đanh mặt không nói gì, không phản bác cũng không thừa nhận, cô gắng sức kéo lấy cánh tay anh, quay người lại đẩy cửa thang bộ ra, cưỡng chế kéo anh qua đó.

Bước chân của Lệ Nam Hành hơi loạng choạng, sau khi bị cô ép buộc kéo vào trong, anh liếc nhìn trong cầu thang bộ, xung quanh trông có vẻ vắng lặng, nhưng với kinh nghiệm của họ, trên dưới nơi này chắc đều đã có người bao vây, trong thang máy không an toàn, ở trong này chắc cũng có khả năng gặp phải phục kích cả mặt trước và mặt sau.

Lúc này, Phong Lăng giơ tay, lấy khẩu súng trên người Lệ Nam Hành ra, nắm nó trong tay, sau đó cứ như vậy mà dùng một tay đỡ anh xuống dưới: “Mau đi thôi!”

Dù vết thương mới đang chồng lên vết thương cũ, cũng không đến mức Lệ Nam Hành không địch lại được sức lực của Phong Lăng nhưng Phong Lăng cứ kiên quyết kéo anh, hai người còn tiếp tục trì hoãn thế này thì đừng ai mong có thể an toàn thoát ra ngoài.

Người đàn ông bị cô lôi kéo than một tiếng: “Em chậm chút nào, đừng để bị ngã.”

Đúng lúc này Phong Lăng quay lại nhìn anh: “Rốt cuộc anh có đi không hả?”

Sắc mặt Lệ Nam Hành tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch, anh nhìn Phong Lăng, thấy vẻ tức giận và mất kiên nhẫn trong mắt cô, lại thở dài cười một tiếng: “Được, anh đi.”

Đọc truyện chữ Full