TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1047: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (308)

Lúc này, Phong Lăng mới trừng mắt nhìn Lệ Nam Hành, đỡ anh đi xuống dưới.

Lúc nhìn thấy những kẻ mai phục ở cầu thang bộ, Phong Lăng đã giơ súng, đập báng súng vào đầu của những kẻ đó, may mắn là dù ở đây có mai phục nhưng chúng đã bị phân tán khắp nơi, vì đối phương không biết bên cạnh Lệ Nam Hành đột nhiên lại xuất hiện một trợ thủ có bản lĩnh như Phong Lăng, số người mai phục không nhiều, chỉ cần biết cách đối phó, thì trong chốc lát là đã có thể giải quyết.

Suốt cả quãng đường đi, hai người không cần lãng phí một viên đạn nào mà đã đi ra khỏi khu nhà. Lúc ra bên ngoài, cả hai mới nhìn thấy rất nhiều người sống ở đây đã chạy trốn ra ngoài, vì tiếng đạn đáng sợ nên họ tưởng là có phần tử khủng bố tập kích, số người đi qua đi lại trên bãi đỗ xe rất đông, ai nấy đều chạy một cách hoảng loạn, ôm con hoặc người lớn tuổi vội vã chạy vào trong xe, sau đó lái xe phóng đi mọi nơi.

Cảnh tượng như thế này rất thường thấy ở nước Mỹ, một khi xảy ra chuyện tương tự như có phần tử khủng bố tập kích, những người ở đó sẽ lập tức rời khỏi hiện trường để tránh tai bay vạ gió ngay.

Chính vì ở bên ngoài có rất nhiều người nên vừa hay Phong Lăng có thể nhân cơ hội đó để kéo Lệ Nam Hành chạy nhanh về phía bãi đỗ xe trong lúc hỗn loạn. Cô tìm thấy xe của Lệ Nam Hành, vì anh mặc quần áo màu đen nên dù trên lưng anh có vết thương, nhưng nếu người khác không quá chú ý thì họ căn bản vẫn không nhìn thấy được. Hai người chạy một mạch đến chỗ chiếc xe, Phong Lăng sờ soạng trên người của Lệ Nam Hành hồi lâu, cuối cùng đã tìm thấy chiếc chìa khóa xe điện tử, cô nhanh chóng kéo cửa xe ra, đỡ anh ngồi vào vị trí cạnh ghế lái.

Trong suốt cả đoạn đường được cô gái này đỡ ra ngoài, Lệ Nam Hành liếc nhìn về phía vị trí ghế lái, anh đang định qua đó, nhưng Phong Lăng đã dùng sức ấn anh vào ghế ngồi, sau đó kéo dây an toàn thắt qua người anh: “Đừng cử động! Tôi lái xe!”

Lệ Nam Hành nhìn cô: “Em lái xe? Em muốn chết à?”

Đương nhiên cô biết, nếu những người đó mai phục ở bên ngoài, hơn nữa nếu chúng nhất định nhắm vào Lệ Nam Hành, chắc chắn chúng sẽ nghĩ cách bắn vào đầu của người ngồi ở vị trí ghế lái đầu tiên, bất kể người này là ai.

Phong Lăng không nói gì, sau khi thắt dây an toàn cho Lệ Nam Hành xong, cô chỉ nhanh chóng nghiêng người ngồi vào vị trí ghế lái. Trước ánh nhìn chăm chú của Lệ Nam Hành, cô lạnh lùng khởi động xe, nhanh chóng phóng xe ra ngoài, đồng thời xông ngang ra khỏi phạm vi mai phục của những kẻ đó.

Người và xe ở xung quanh quá nhiều, tạm thời có thể tạo thành lá chắn cho hai người họ. Sau khi xông ra khỏi khu nhà, vì đã quen với trách nhiệm và sứ mệnh của căn cứ XI, theo thói quen, Phong Lăng không lái xe ra đường chính ngay mà rẽ vào một con đường nhỏ vắng người khác, lái xe về phía con đường ra ngoại ô không có người, để tránh liên

lụy đến những người vô tội thường sống ở khu này.

Lệ Nam Hành ngồi đó bất động, chỉ nhìn bầu trời mây bên ngoài, nói một câu: “Cẩn thận đằng trước và sau có người tập kích.”

Phong Lăng không nói gì, nhưng cô đã có tâm lý chuẩn bị, thi thoảng lại quan sát tình hình và đường xá phía sau qua kính chiếu hậu. Sau khi chiếc xe phóng ra bên ngoài khoảng một cây số, đã có xe đuổi theo.

“Đám người này là ai?” Phong Lăng lạnh giọng hỏi.

“Là nhóm buôn bán thuốc phiện bị vây quét không lâu trước đây, thế lực sau lưng chúng có mạng lưới rất rộng.” Lệ Nam Hành nhỏ giọng nói một câu, đồng thời đang định giơ tay cầm lấy vật gì đó, nhưng vì vết thương hôm nay và hôm qua nên cau mày lại, không ho he gì mà bỏ tay xuống.

Phong Lăng đã chú ý đến động tác của anh: “Anh muốn lấy cái gì?”

“Điện thoại.”

Phong Lăng dùng một tay điều khiển vô lăng, một tay khác duỗi ra lục lọi một lúc trên người anh, sau khi tìm thấy điện thoại thì đưa cho anh.

Lệ Nam Hành liếc nhìn vật cô đưa qua, nhận lấy, sau khi mở máy, nhanh chóng gửi quyền hạn theo dõi tín hiệu của mình cho trụ sở của căn cứ. Tiếp đó, anh lại nhìn chiếc xe đã đuổi theo sát phía sau, vì kéo Phong Lăng dính vào chuyện này, nên anh ảo não nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, thở dài thườn thượt: “Phong Lăng.”

Phong Lăng tập trung lái xe, đạp mạnh chân ga, chỉ liếc nhìn anh một cái: “Nói đi.”

Lệ Nam Hành nhắm mắt lại nói: “Anh thật sự chưa từng cưới người phụ nữ nào cả.”

Phong Lăng trầm mặc một lát: “Anh không cần thiết phải nhắc lại chuyện này.”

“Nếu hôm nay anh thật sự xảy ra chuyện ở đây, nếu em có thể bình an rời đi, ít nhất cũng sẽ nhớ một chút tốt đẹp về anh, đừng để đến chết mà anh vẫn phải ôm tiếc nuối có được không. Có vài vấn đề nguyên tắc, anh có một hẹn ước ba năm, tạm thời không thể nói đến nhưng em phải tin anh, anh rất thật lòng và chân thành với em, anh chưa bao giờ có ý định đùa giỡn với tình cảm của em.”

Vì đang bị thương nặng, có lẽ vết thương của người đàn ông không đơn giản chỉ là vết thương nhỏ ngoài da nên giọng nói của anh hơi trầm khàn, bị chảy máu lâu như vậy, chắc anh cũng đã mất hết sức lực.

Phong Lăng siết chặt vô lăng.

Ba năm?

Cái gì mà hẹn ước ba năm?

Năm đó, cô không hề định hỏi, cũng không muốn hỏi về vấn đề này, thêm nữa là cô bị căn cứ đuổi đi, nên bản thân cô đã rời khỏi đó, cô chưa từng có ý định sẽ gặng hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô luôn cho rằng mọi chuyện đúng như lời Hàn Kình nói.

Chẳng qua chỉ là một cuộc tình không có kết quả mà thôi.

Không cần ai phải bàn cãi gì nữa cả.

Nhưng cô Văn nói, vì cô mà Lệ Nam Hành từ chối quay về nhà họ Lệ, đồng thời từ chối gặp mặt mấy ông cụ, anh đã tìm cô những hai năm.

Phong Lăng nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe, tiếng nói cất lên hơi chua xót: “Anh muốn giải thích gì thì đợi thoát khỏi nguy hiểm rồi nói, đừng nói mấy câu chết chóc này nọ, khi đối mặt với bom đạn của phần tử khủng bố, chúng ta còn có thể sống sót ra ngoài được. Sao chỉ bị truy sát bởi mấy nhân vật tầm thường này anh đã chắc chắn là sẽ chết? Tôi không nhớ Lệ lão đại lại là người tiêu cực như vậy.”

Lệ Nam Hành cong môi: “Em quên rồi à, phương thức trong căn cứ XI và quân đội đều giống nhau, trước mỗi lần có việc hay ra ngoài làm nhiệm vụ đều phải viết di ngôn trước, bây giờ chỉ có em ở cạnh anh, di ngôn cũng chỉ có thể nhắn gửi với em thôi.”

Phong Lăng trầm mặc một lát: “Di ngôn gì chứ.”

Lệ Nam Hành dựa vào lưng ghế của ghế lái phụ, ánh mắt anh lại nhìn về phía chiếc xe mà họ vẫn chưa thể cắt đuôi ở phía sau, sau mười mấy giây, anh khàn giọng lặng lẳng nói: “Anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em, cũng chỉ thích một mình em.”

“Anh không còn lời nào khác muốn nói à?” Bàn tay đặt trên vô lăng của Phong Lăng ngày một siết chặt hơn.

“Không, cuộc đời của anh rất đơn giản, ngoài nhà họ Lệ và căn cứ ra thì chỉ còn có em thôi.” Lúc nói xong câu này, anh khẽ thở dài một tiếng, sau đó đột nhiên lại bật cười, ngoảnh sang nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Phong Lăng lái xe rất nhanh, chiếc Hummer quả thực có thể phóng đến tốc độ cực hạn, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chiếc xe đã phóng tới một địa điểm rất gần với vùng ngoại thành. Bên ngoài cửa xe là cánh đồng ruộng bát ngát và nông trại của nước Mỹ. Vì đang là mùa đông, trên đồng ruộng, đâu đâu cũng là sắc vàng héo úa, vắng vẻ tịch mịch, nhìn không thấy điểm cuối, chỉ có chiếc xe đang không ngừng lao về phía trước.

Đọc truyện chữ Full