TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1048: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (309)

Suốt cả đoạn đường đi, Phong Lăng không nói gì, chỉ quan sát mọi thứ trong gương chiếu hậu, cô đột nhiên nói một câu: “Phía trước đều là khu vực có người dân sinh sống, không thể lái qua đấy. Tôi biết gần phía Đông Boston có một khu rừng sát núi, lái xe thẳng từ đây đến đó khoảng hơn năm mươi cây số. Đám người này bám theo mãi không thôi, hơn nữa đã có sự chuẩn bị kỹ càng, anh có ngại nếu tôi lái xe vào rừng không?”

Đối với người khác, rừng rậm là một nơi cực kỳ nguy hiểm nhưng với Phong Lăng thì nơi đây lại rất đơn giản. Muốn đối phó với đám người đuổi theo mãi không thôi này, có lẽ chỉ có nơi đó là lối thoát tốt nhất vào lúc này.

Nhưng vết thương trên người Lệ Nam Hành cũng không thể chậm trễ được.

Anh không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đáp một tiếng: “Ừ.”

Lúc đến một ngã rẽ ở đầu đường phía trước, Phong Lăng lập tức quẹo xe sang phía Đông Bắc, đạp thẳng chân ga.

Những chiếc xe đuổi theo phía sau cũng đều là loại xe có tính năng cực tốt và tốc độ rất nhanh, dù tốc độ xe của Phong Lăng có nhanh đến mấy thì vẫn không thể cắt đuôi bọn chúng được. Bây giờ, chỉ có thể xem thử lái xe vào trong rừng rồi thì có thể cắt đuôi được hay không, hơn nữa có thể thử xem phản kích lại được hay không thôi.

Phong Lăng nhìn về phía xa, dù là ở đây căn bản cũng không nhìn thấy được khu rừng, nhưng trong mắt cô như lóe lên tia sáng, cô nhìn thẳng về phía trước.

Khoảng hai mươi phút sau, Phong Lăng tiếp tục quan sát mấy chiếc xe ở phía sau, đột nhiên cô nhìn sang Lệ Nam Hành đã yên lặng một lúc lâu không lên tiếng. Phong Lăng chợt cúi đầu nhìn xuống ghế ngồi của ghế lái phụ dưới người anh, cô chỉ thấy chiếc ghế da thật màu nâu nhạt đã bị nhuộm đỏ bởi máu, còn có rất nhiều máu đã thuận theo ghế ngồi chảy xuống phía dưới.

Phong Lăng cau mày, bất ngờ ngoặt đầu xe, khiến thân xe rung lắc kịch liệt, vì sự cố này, Lệ Nam Hành dường như đã rơi vào tình trạng hôn mê bất ngờ mở mắt, dù trong mắt anh đều là sự mệt mỏi rã rời và tiều tụy do mất quá nhiều máu, nhưng giây phút mở mắt ra, ánh mắt anh vẫn có tính cảnh giác vô cùng mạnh. Đúng lúc Lệ Nam Hành nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phía sau đột nhiên có người nhoài người ra khỏi cửa xe, chĩa súng bắn vào thân xe của hai người họ.

Tất cả kính của chiếc Hummer này đều có tác dụng chống đạn, hiệu quả ngăn cản với loại đạn này cực kỳ hoàn thiện, chính vì biết vậy, nên mỗi khi nổ súng, đám người phía sau đều nhắm về phía lốp xe.

Phong Lăng biết ý định của bọn chúng nên không ngừng thay đổi phương hướng, mỗi lần tránh được một viên đạn xong, cô lại nói: “Lão đại, đừng ngủ!”

Sắc mặt của Lệ Nam Hành đã tái nhợt, anh chỉ quan sát tình hình trong gương chiếu hậu, lẳng lặng thở ra một hơi, sau đó lại chầm chậm vươn tay, đặt bàn tay hơi lạnh lẽo lên đùi Phong Lăng rồi trực tiếp rút khẩu súng trong túi cô ra, khàn giọng nói: “Lái xe tiếp đi.”

Phong Lăng nhìn anh, không biết Lệ Nam Hành đã lấy thêm sức lực ở đâu ra nhưng cô thấy anh cầm súng, hạ kính xe ở bên đó xuống, sau đó lợi dụng cơn gió mạnh bên ngoài vì xe đang phóng với tốc độ vun vút, giơ súng bắn về phía sau.

Phong Lăng biết rõ độ chính xác trong kỹ thuật bắn súng của Lệ Nam Hành, dù bây giờ xe đang chạy với tốc độ rất nhanh, gió cũng thổi rất mạnh, dù hai người họ đang bị bắt ép chạy xe về phía trước, dù trên người anh đang có vết thương nặng nhưng chỉ cần anh bắn, chắc chắn có thể bắn trúng lốp xe của đám người phía sau.

Nhưng vết thương hiện tại của anh…

Cánh tay và cổ tay của anh cơ bản đã mất hết sức lực.

Bây giờ, cô cũng không quan tâm được nhiều tới vậy, chỉ biết điên cuồng phóng xe tiến về phía trước, đồng thời bên tai nghe thấy tiếng Lệ Nam Hành đã nổ súng. Cô nhanh chóng ngước mắt lại nhìn vào trong gương chiếu hậu, trong đó, cô không nhìn rõ hướng đạn bay nhưng sau vài giây, Phong Lăng đột nhiên nghe thấy chiếc xe đang đuổi theo phía sau bất chợt chệch hướng, chiếc lốp đã bị nổ một cách hoàn hảo!

Khóe miệng Phong Lăng lập tức nhếch lên.

Không hổ là Lệ Nam Hành.

Tiếp theo anh lại bắn thêm một phát súng nữa, lốp của một chiếc xe khác cùng lúc bị nổ tung.

Liên tục mấy phát đạn, lốp của mấy chiếc xe phía sau đều nổ tung, Lệ Nam Hành lại vội vàng tiếp tục bóp cò súng, sau đó đột nhiên thu cơ thể đang nhoài ra ngoài cửa sổ xe lại, Phong Lăng nhanh tay lẹ mắt ấn nút điều khiển khóa cửa, giúp anh kéo kính xe lên.

Lệ Nam Hành vốn đã chẳng còn mấy sức lực, anh dựa lên ghế ngồi, ném thẳng khẩu súng vào trong lòng cô: “Hết đạn rồi, đợi lát nữa vào rừng rồi tùy cơ hành động.”

Dù mấy chiếc xe đó đã bị nổ lốp, nhưng vẫn có thể tiếp tục đuổi theo, chỉ có điều tốc độ xe đã giảm đi rất nhiều.

Nhân cơ hội này, Phong Lăng phóng xe nhanh như bay về phía đã có thể nhìn thấy lờ mờ một màu xanh thăm thẳm.

Trông thấy mấy chiếc xe phía sau đã bị bỏ lại rất xa, Phong Lăng mới có tâm trạng tranh thủ hỏi một câu: “Vừa nãy trước lúc lên xe, tôi nhìn thấy trên cửa xe có vài vết xước do tối qua đâm xe gây ra, anh vẫn chưa kịp gọi người đưa xe về Los Angeles để sửa. Hôm qua, anh chặn ngang xe giữa đường dưới tình trạng phóng xe nhanh như vậy, không sợ người chết trước sẽ là mình hay sao?”

Vì vết thương sau lưng, nên Lệ Nam Hành ngồi đó chẳng còn chút sức lực nào, vết máu phía sau lưng đã khô, anh nhắm mắt, cong môi: “Anh đã bao giờ sợ thứ gì chưa?”

Một câu hỏi ngược lại như vậy đã khiến sự kiêu ngạo, bướng bỉnh vốn có trong con người của anh lại lộ ra. Phong Lăng chưa đáp lại nhưng người đàn ông lại nói thêm một câu: “Có lẽ điều thật sự khiến anh sợ hãi chính là lúc anh chạy về căn cứ hai năm trước, khi nhìn căn phòng trống không của em, nhìn bình rượu trên mặt đất, anh thật sự đã sợ hãi. Cũng có lẽ điều khiến anh thật sự sợ hãi là hôm em bị người ta đánh thuốc mê đưa đi, nếu anh không nghĩ cách ngăn cản, nhất định bọn chúng sẽ làm gì đó với em.”

“Điều thật sự khiến anh sợ là lúc anh bị đám người này đuổi giết, bao vây, em sẽ bị liên lụy vì anh…” Lệ Nam Hành vừa nói vừa nhắm mắt, trán anh hơi nhăn lại: “Vì vậy, Phong Lăng, bây giờ em ghét anh cũng được, thế nào cũng được. Nếu em đã rời khỏi căn cứ XI thì phải học cách quý trọng mạng sống của mình. Tính mạng của em không cần phải dốc

sức cho bất kỳ quân đội hay cảnh sát nào nữa, không cần phải chịu trách nhiệm với bất kỳ ai nữa, em chỉ là chính em thôi.”

Phong Lăng không đáp lời, đúng lúc này, cô đột nhiên ngước mắt nhìn vị trí phía trước bên ngoài cửa xe.

Dường như Lệ Nam Hành cũng nghe thấy âm thanh gì đó, anh mở mắt, gương mắt tái nhợt chầm chậm ngẩng lên, nhìn về phía đó.

Nhưng màu sắc và hình dáng của chiếc máy bay trực thăng này rõ ràng không phải là của căn cứ XI.

“Là bên mình hay địch?” Phong Lăng hỏi.

Lệ Nam Hành không do dự đáp: “Địch.”

Nghe thấy chữ này, Phong Lăng không nhìn theo hướng đó nữa mà chăm chú nhìn vào rừng cây phía trước: “Theo tôi biết, trong những khu rừng gần thành phố, do bị người ta đào bới quanh năm nên sẽ xuất hiện rất nhiều hố đất có kích thước khác nhau đều núp dưới lùm cỏ, lái xe vào bên trong sẽ không ổn chút nào. Tôi sẽ đâm thẳng xe về phía cái cây gần nhất, trước lúc đâm vào, chúng ta nhất định phải nhảy ra khỏi xe, bằng không dù tính năng chiếc xe này của anh có tốt đến mấy, với tốc độ xe bây giờ, hai chúng ta cũng sẽ đều mất mạng.”

Lệ Nam Hành không nói gì, nhưng lúc cô dứt lời, anh đã tháo dây an toàn trên người mình ra, gương mặt tái nhợt không chút cảm xúc của anh nhìn về phía khu rừng, hờ hững nói: “Ở nơi rừng rậm này thì em là lão đại, anh sẽ nghe theo em.”

Đâu phải anh chưa từng được huấn luyện ở doanh trại dã ngoại và rừng núi? Có cần phải liên tục nịnh nọt cô như thế này không?

Phong Lăng lườm Lệ Nam Hành nhưng chiếc xe đã sắp phóng đến vị trí cô muốn đâm vào, cô nhanh chóng buông vô lăng ra, cởi dây ăn toàn. Một giây trước khi thân xe đâm mạnh lên phía trước, cánh cửa hai bên chợt bị đẩy ra, hai người vội vàng nhảy ra ngoài!

Đọc truyện chữ Full