TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 315

Chương 315

“Có phải là rất tò mò, vì sao tôi có năng lực mạnh như vậy đúng không?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

Bùi Lệ Trân bởi vì quá mức sửng sốt, thả người ngồi thừ trên số pha, hỏi dồn dập: “Làm sao có thể?”

“Đơn giản thôi, nếu như tôi không có năng lực đấy, ba năm trước tôi đã không bị nhà họ Bùi đuổi đi mà là bị các người giết chết rồi, hiểu ra chưa?” Bùi Nguyên Minh nói rất thản nhiên.

Con ngươi Bùi Lệ Trân co lại, trước đó bà ta vẫn luôn không hiểu, tại sao ba năm trước Bùi Nguyên Minh lại có thể sống sót, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rồi.

Dựa theo phong cách làm việc của nhà họ Bùi thì sẽ thẳng tay mà loại bỏ một người kế thừa vô dụng, làm sao còn có thể cho phép cậu ta làm con ở rể người ngoài? Bởi vì hành động đó chẳng khác gì giấu một cái kim trong người vậy, rủi ro rất lớn.

Nếu như người thừa kế bị vứt bỏ kia khó đối phó thì sao? Cho dù là nhà họ Bùi cũng không thể giải quyết được anh ta thì sao?

Trong trường hợp như vậy, hẳn là dòng họ cũng sợ ném chuột sợ vỡ bình rồi?

“Bùi Nguyên Minh… tôi thừa nhận tôi đã coi thường cậu! Nhưng mà, cho dù năng lực cậu mạnh thì sao chứ? Thời đại này, cũng không phải là ai đánh nhau giỏi thì người đó là kẻ mạnh, nắm đấm của cậu dù có nhanh như thế nào đi chăng nữa, có thể nhanh hơn tốc độ của súng đạn hay sao?” Bùi Lệ Trân hít sâu một hơi, ép bản thân mình phải bình tĩnh lại: “Cho dùng cậu dùng thủ đoạn gì thì nhà họ Bùi cũng có hàng trăm hàng ngan phương chết không có chỗ chôn!” an de

Bùi Nguyên Minh cười một cách chế giễu, nói: “Để cho bà cô già như bà đến đây khiến tôi cảm thấy buồn nôn, cũng coi như là một trong số những phương pháp đó sao? Nếu như đúng là như thế, cũng có thể nói Nhà họ Bùi vẫn chưa sa sút.”

Bùi Lệ Trân nhìn thấy sắc mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lẽo, vô thức rùng mình một cái, cắn răng, nói: “Vậy thì sao? Không phải cuối cùng thì cậu cũng để cho tôi đi hay sao! Lẽ nào cậu lại muốn giết tôi?”

“Nghĩ cái quần què gì thế bà cô già, giết người là phạm pháp đó nhé.” Bùi Nguyên Minh cười, rút điện thoại ra.

Một lúc sau, thấy Ngô Kim Hổ xách Giang Văn Huy bước vào văn phòng.

“Bảo bối nhỏ, anh có sao..” Bùi Lệ Trân nhìn thấy Giang Văn Huy mặt mày xanh tím, đau lòng đến mức không thể thở được, đây là người đàn ông của bà ta đó, sao có người lại dám đánh khuôn mặt đẹp trai của bảo bối nhỏ thành ra thế này. Giang Văn Huy nhìn thấy Bùi Lệ Trân, còn cho rằng bản thân mình được cứu rồi, nước mắt nước mũi tèm nhem mà nói: “Bảo bối, em yêu, em đến rồi, mau gọi người đánh què thằng “ở rể” này cho anh, anh ta dám cho người đánh anh, em nhất định phải báo thù cho anh, nhất định phải để nó sống không bằng chết.”

Giang Văn Huy nhảy ra, ngồi trên mặt đất, ôm lấy đùi của Bùi Lệ Trân, hình ảnh khuôn mặt anh ta nước mắt nước mũi tèm nhem ôm đùi Bùi Lệ Trân này khiến người khác vô cùng buồn cười, cũng khiến người ta buồn nôn.

Mọi người đều biết anh ta là đồ bám váy phụ nữ, nhưng không ai ngờ tới là đã bám đến mức độ này rồi.

Bùi Lệ Trân vỗ nhẹ vai Giang Văn Huy, như thể đang an ủi đứa trẻ bị thương vậy, bà ta nói: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh báo thù, bảo bối của tôi, là tôi không tốt, hôm qua tôi nên cùng anh đến để lấy lại cái công ty nát này, khiến anh chịu uất ức rồi.” “Tôi hiểu nhầm hôm qua anh lén đi tìm người phụ nư khac sau tôi còn muốn xử lý anh, là tôi sai!” ung

Nói đến đây, Bùi Lệ Trân tự tát mình mấy cái, thật sự là thâm tình.

Tình cảnh này, thật sự là khiến người ta cảm động, như thể đôi tình nhân yêu xa lâu ngày mới gặp mặt vậy.

Chỉ đáng tiếc, tuổi của Bùi Lệ Trân cũng có thể làm mẹ của Giang Văn Huy rồi, hình ảnh thâm tình vừa rồi, sao mà càng nhìn càng thấy buồn nôn.

“Bùi Nguyên Minh, bảo bối nhà tao đến rồi! Mày còn không quỳ xuống xin lỗi tao! Có tin tao sẽ hủy cả nhà họ Trịnh hay không!” Sau cảnh tượng thâm tình vừa rồi, Giang Văn Huy đứng dậy, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.

Có Bùi Lệ Trân ở đây, Giang Văn Huy như thể có thêm sức mạnh, bởi vì chỉ khi có bà ta ở đây, anh ta mới có thể tung hoành ngang dọc ở thành phố Hải Dương này mà không sợ cha con thằng nào cả.

Hơn nữa, Giang Văn Huy cũng không tin, Bùi Nguyên Minh dám làm loạn trước mặt Bùi Lệ Trân.

Phế vật thì chính là phế vật, còn muốn cứng đầu cứng cổ sao?

“Bùi Nguyên Minh, tôi cũng chẳng sợ mà nói với cậu, sau này Giang Văn Huy là chồng mà tôi đã cưới hỏi đàng hoàng, xét về vai vế, anh còn phải gọi anh ta một tiếng chú! Cậu dám đánh anh ấy, Nhà họ Bùi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!” Bùi Lệ Trân đứng dậy, bảo vệ Giang Văn Huy nói.

Chú?

Chồng mà bà cô già kia cưới hỏi đàng hoàng?

Bùi Nguyên Minh suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, một bó tuổi rồi, nửa người đã nằm trong quan tài rồi, bà cô già này còn nói cái gì mà chồng đã cưới hỏi đàng hoàng? Não bà ta hình như có vấn đề?

“Vốn dĩ tôi không muốn động đến anh ta, nhưng bà lại dám dùng từ chú này thật khiến tôi buồn nôn, vậy thì tôi sẽ xử lý anh ta ngay trước mặt bà, như thế nào, được không?” Bùi Nguyễn Minh cười mim, bước toi trước mạt

Đám vệ sĩ mà Bùi Lệ Trân mang theo đã bị Bùi Nguyên Minh đánh cho tơi tả nằm rạp trên mặt đất không động đậy nổi, vì vậy bây giờ chỉ có mình bà ta bảo vệ Giang Văn Huy.

Nhưng Giang Văn Huy có vẻ như còn chưa rõ tình hình hiện tại cho lắm, anh ta chỉ cảm thấy, Bùi Nguyên Minh chắc chắn là đang đến trước mặt Bùi Lệ Trân để quỳ gối xin lỗi.

Lúc này, Giang Văn Huy kiêu ngạo mà bước lên trước một bước, khinh thường liec nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Đổ vô dụng, quỳ xuống, dập đầu trước tao một cái, có lẽ tao sẽ tha cho mày môt mana!”

Đọc truyện chữ Full