Chương 316
Bùi Nguyên Minh cười chế giễu, nâng tay trái lên bóp chặt lấy cổ Giang Văn Huy, chỉ dùng một tay mà nhấc anh ta lên, giọng nói lạnh lẽo: “Có vẻ như anh vẫn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ nhỉ? Anh cho rằng bà cô già này, có thể bảo vệ anh sao?”
Dứt lời, tay phải Bùi Nguyên Minh phất một cái.
“Bốp!”
Âm thanh giòn giã vang lên, hai cái răng của Giang Văn Huy đã bị văng thẳng ra ngoài, nháy mắt tiếng kêu la như lợn bị chọc tiết vang lên, truyền ra cả bên ngoài tầng lầu.
Nhưng mà đây là tầng thuộc bộ phận phòng tổng giám đốc, ngoài mấy người bọn họ ra thì cơ bản là chẳng còn ai khác cả.
Bùi Lệ Trân đau lòng vô cùng, trong lúc gấp gáp, đã bước lên phía trước kéo cánh tay Bùi Nguyên Minh lại, vừa kéo vừa mắng: “Cậu buông tay ra cho tôi, Bùi Nguyên Minh, đây là bảo bối của tôi, cậu dám làm anh ta bị thương tôi sẽ khiến cho cậu chết không có chỗ chôn!”
Bùi Nguyên Minh nhấc chân lên, đạp cho Bùi Lệ Trân một đạp, khiến bà ta ngã sống soài ra đất, nhưng Bùi Lệ Trân không từ bỏ mà bò tới ôm lấy chân của Bùi Nguyên Minh, liên tục đập tay lên đùi anh nói: “Cậu có buông ra không hả, buông ra cho tôi!”
Bùi Nguyên Minh cười, sao đó nới lỏng tay, đầm một đầm vào bụng Giang
Văn Huy.
Giang Văn Huy hét thảm thiết, cả người co ro dưới đất, cơn đau khiến cả người anh ta đẫm mồ hôi, anh ta cảm giác vùng bụng của mình sắp mất hết cảm giác rồi, như thể nó không còn thuộc về cơ thể anh ta nữa Vậy.
Bùi Lệ Trân buông Bùi Nguyên Minh ra, nghiêng ngả chạy tới bên cạnh Giang Văn Huy, vẻ mặt đau lòng, nói: “Văn Huy, Văn Huy anh sao rồi, anh không sao chứ?”
“Bảo bối, giúp anh giết nó! Mau giúp anh giết nó!” Giang Văn Huy vừa khóc vừa nói.
Giờ phút này, Bùi Lệ Trân thật sự là hận không thể băm nát Bùi Nguyên Minh, dám làm bảo bối của bà ta bị thương, nhưng bây giờ bên cạnh bà ta không có người nào có thể dùng được, thì làm sao mà đánh lại Bùi Nguyên Minh được.
“Bùi Nguyên Minh dù gì thì tôi cũng là cô của cậu, cậu làm như thế không thấy có lỗi với lương tâm hay sao? Không thấy cắn rứt hay sao?” Bùi Lệ Trân nói với giọng nói đầy căm hận.
“Cô? Cắn rứt lương tâm?” Bùi Nguyên Minh “xa” một tiếng rồi bật cười: “Đều là họ hàng thân thiết nhì, năm đó các người ăn của tôi, uống của tôi, theo sau tôi hưởng thụ vinh hoa phú quý…”
Kết quả thì sao nào? Ba năm trước, những người hàng thân thiết của tôi lại đồng loạt dơ tay biểu quyết đồng ý đuổi tôi ra khỏi nhà họ Bùi, thậm chí ngay cả bố mẹ tôi cũng bị các ngươi đuổi sang Châu Phi, cả đời không thể về nước…”
“Ba năm trước, sao lúc đó bà không nhận bà là cô của tôi?” Bùi Nguyên Minh cười mia mai, giọng nói lạnh lùng.
Bùi Lệ Trân cắn răng nói: “Bùi Nguyên Minh, ba năm trước, người đối phó với cậu không phải là tôi, tôi cũng là không còn cách nào hết mới đồng ý, giơ tay biểu quyết, nếu như tôi không làm vậy, chắc chắn kết cục của tôi lúc đó còn thảm hơn là chết!”
“Tôi hiểu.” Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Bà không biết phải làm như thế nào à, nghe bà nói vậy thì bây giờ tôi sẽ cho bà một cơ hội, chỉ cần bà nói cho tôi biết là ai bảo bà đến thành phố Hải Dương này, tôi sẽ thả bảo bối nhỏ của bà ra, thế nào?” Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói vậy, Bùi Lệ Trần kim long không run cầm cập, vẻ mặt hoảng hốt, rõ ràng rằng, đối với bà ta mà nói thì người đó còn đáng sợ hơn cả Bùi Nguyên Minh rất nhiều.
Lúc này, Bùi Lệ Trân lại im bặt, bà ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không có ai sai khiến tôi cả, tôi đến thành phố Hải Dương chẳng qua là vì muốn nâng đỡ bảo bối của tôi mà thôi, Bùi Nguyên Minh anh đừng có nói cái gì có cái gì không nữa, có giỏi thì cậu giết tôi đi!”
Rõ ràng rằng, Bùi Lệ Trân vẫn còn có chút tự tin cơ bản, bà ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh sẽ không giết bà ta, dù sao thì, bà ta cũng là người nhà họ Bùi, Bùi Nguyên Minh có thể đánh bà ta, sỉ nhục bà ta, nhưng nếu như Bùi Nguyên Minh giết bà ta, người nhà họ Bùi nhất định sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Đến lúc đó, cho dù Bùi Nguyên Minh có con át chủ bài gì đi chăng nữa, thì cậu ta cũng chết chắc.
“Bà dựa vào cái gì mà cho rằng co có tư cách làm bẩn bàn tay tôi? Bà xứng sao?” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh tràn đầy châm chọc.
Nhìn thấy nụ cười của Bùi Nguyên Minh, cả người Bùi Lệ Trân run rẩy, bà ta không sợ Bùi Nguyên Minh sẽ giết bà ta, chỉ sợ biểu cảm cười như không cười của anh ta bây giờ, nụ cười này của anh làm bà ta càng thêm áp lực.
Cũng có thể nói, Bùi Lệ Trân đã gặp đủ dạng người trên đời này rồi, nhưng giây phút này, cả người bà ta đều ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng vẫn là chịu không nổi bầu không khí áp lực này nữa mà bật thốt lên: “Rốt cuộc là cậu muốn như thế nào hả?”
“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cái mạng chó này của bà, chẳng qua là chuyện ngày hôm qua và ngày hôm nay bà cũng nên nói cho rõ ràng chút nhỉ?” Bùi Nguyên Minh nói một cách hời hợt.
“Nói rõ ràng? Chẳng qua là chỉ đánh cô ta vài cái bạt tai, nếu cậu đau lòng như thế, vậy thì tôi đứng im cho cậu tát lại hai cái là được chứ gì.” Bùi Lệ Trân cắn răng, bà ta cho rằng mình làm như thế đã là khom lưng uốn gối lắm rồi.
“Tôi nói rồi, bà không xứng.” Bùi Nguyên Minh hời hợt nói, anh nhìn sang Giang Văn Huy đang nằm co ro trên mặt đất như một con cho chet! Con an cũng đừng già chết nữa, nếu như bà cô đây là người yêu của anh, vậy thì cũng nên là anh đến đánh nhỉ, ban nãy bà ta đánh Hạ Vân bao nhiêu cái, vậy thì anh cứ nhân mười lên mà đánh trả, nhưng mà nếu như anh đánh quá nhẹ hoặc đánh thiếu cái nào, thì một lúc nữa tôi sẽ bảo Ngô Kim Hồ ra tay.”
Bị Giang Văn Huy đánh hay là bị Ngô Kim Hổ một người cao to khỏe mạnh đánh, nháy mắt Bùi Lệ Trân đã biết phải chọn cái nào rồi, nếu như vài cái tát đó mà có thể giải quyết hết mọi chuyện hôm nay, vậy thì bà ta đồng ý.
“Đánh, đánh mạnh vào!” lúc này Bùi Lệ Trân cắn chặt răng nhìn Giang
Văn Huy nói.