Chương 317
Giang Văn Huy là tên bám váy phụ nữ, mấy ngày nay anh ta bị Bùi Lệ Trân giày vò đến hết sức khổ sở, ở trước mặt Bùi Lệ Trân, anh ta ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không đủ can đảm, ngay lúc này kêu anh ta ra tay, làm sao anh ta ra tay được chứ?
Nhưng nếu anh ta không ra tay, thì chút nữa Ngô Kim Hổ ra tay, chắc sẽ không đánh đến Bùi Lệ Trân bị chấn thương sọ não chứ?
“Sức đánh phải làm cho Hạ Vân hài lòng, nếu Hạ Vân không hài lòng, thì không tính, Giang Văn Huy, anh phải lưu ý khi ra tay” Bùi Nguyên Minh nhắc vu vơ một câu.
Giang Văn Huy run rẩy đứng dậy, nhìn lướt qua Bùi Nguyên Minh, rồi lại nhìn Bùi Lệ Trân, bàn tay đã đưa lên mà sao đánh xuống được.
Bùi Lệ Trân ở đối diện lúc này đã nhắm mắt, nói một cách giận dữ: “Giang Văn Huy, nếu anh dám làm tôi bị đánh lần thứ hai, tôi sẽ phế anh!”
Giang Văn Huy nghiến răng, anh ta đã sống bám váy rất lâu, lúc nào cũng ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt người đàn bà lớn tuổi, còn bị người đàn bà này đè đầu cưỡi cổ, có thể nói tôn nghiêm đã bị đánh mất từ lâu rồi, nhưng hai hôm nay trong lòng anh ta lại đang nuôi lấy một ngọn lửa.
Lúc này vừa bị la một trận, anh đã nghiến răng, sau đó đánh ngay một bạt tay.
“Chát!”
Một bạt tai đánh vào khuôn mặt của Bùi Lệ Trân, mạnh đến nổi cả người bà ta xoay một vòng tại chỗ rồi té xuống đất.
Và bạt tay này của Giang Văn Huy, đã thể hiện rõ khí thế, và khí chất của một người đàn ông.
Tuyệt!
Tuyệt đến không thể tưởng tượng!
Lúc này Giang Văn Huy nhìn Bùi Lệ Trân đứng lên, trở tay đánh thêm một bạt tay nữa.
Lại một tiếng “chát”, lần này Bùi Lệ Trân bị đánh đến đầu xoay vòng vòng, trên mặt đau như lửa đốt, khuôn mặt đã sưng lên hết rồi.
“Tốt lắm, đánh, đánh đến khi khóc mới thôi.” Bùi Nguyên Minh nói.
Giang Văn Huy không dám nói gì, chỉ biết giữ lấy sức, đánh hết bạt tay này đến bạt tay khác.
“Chát chát chát!
Mấy chục cái bạt tay đánh vào, lớp trang điểm trên mặt Bùi Lệ Trân bị nhòe đi từ lâu rồi, cả khuôn mặt của bà ta sưng như đầu heo vậy, không còn nhận dạng ra được khuôn mặt nữa.
Hạ Vân đứng đằng sau xem đến không chịu được, sợ tiếp tục đánh sẽ gây ra chết người, lúc này cô cau mày và nói: “Tổng giám đốc, đủ rồi.”
Bùi Nguyên Minh gật đầu, nhìn lướt qua Ngô Kim Hổ. “Có nghe thấy không, đủ rồi.” Ngô Kim Hồ một chân đá vào bên hông, khiến Giang Văn Huy té úp mặt xuống đất như chó ăn phân.
Nhưng Giang Văn Huy không dám nói gì, chỉ biết cười trừ.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh nói: “Tốt lắm, tôi rất hài lòng, hai người bò ra khỏi văn phòng đi, chuyện này coi như xong”
Khuôn mặt méo mó của Bùi Lệ Trân lúc này hơi co giật, bảo bà ta bò ra à? Với thân phận và địa vị của bà ta mà nói, sao bà ta có thể làm được chuyện như vậy chứ?
Kết quả chưa đợi đến lúc bà ta lên tiếng nói, Giang Văn Huy đã quỳ “lộp độp” xuống đất, nhanh chóng nói: “Em yêu, nếu tổng giám đốc chịu bỏ qua chuyện này, thì chúng ta bò ra ngoài đi…” Lúc này Giang Văn Huy nói với vẻ mặt hết sức tự nhien, Ngô Kim Hồ làm cho sợ rồi sao, chỉ cần có thể rời khỏi chỗ này, đừng nói là bò ra ngoài, cho dù kêu anh ta lăn ra ngoài, anh ta cũng đồng ý.
Bùi Lệ Trân bình tĩnh trở lại, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh, trong lòng bà ta “choảng” một tiếng, cuối cùng bà ta cũng nhớ lại phong cách hành sự của Bùi Nguyên Minh khi là người thừa kế của nhà họ Bùi.
Bóng dáng của ba năm trước và ba năm sau lúc này đã ghép lại vào nhau, mắt Bùi Lệ Trân mờ dần đi, vội quỳ xuống dưới.
Vẻ mặt sỉ nhục của bà ta, lúc này đang bò hướng về phía cửa phòng, còn Giang Văn Huy thì xấu hổ, lẽo đẽo theo sau.
Khi hai người bò đến gần cửa phòng, Bùi Nguyên Minh mới nói: “Mang giúp tôi câu này về, nói cho người đứng sau bà biết, bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Bùi ai dám bước nửa bước vào thành phố Hải Dương, tôi sẽ đánh gãy chân người đó.”
“Còn nữa, nếu tôi ở ngoài nghe được bất kỳ lời đồn nào liên quan đến tôi, tôi sẽ bắt tên ăn bám của bà, tát cho bà vài bạt tai n…”
Vừa dứt câu, cánh cửa phòng của văn phòng tổng giám đốc đóng lại cái “rầm”.
Bùi Lệ Trân run rẩy bò từ dưới đất lên, rời khỏi tòa nhà công ty với vẻ mặt sợ hãi, y như con thỏ bước lên chiếc Bentley của mình.
Ngồi vào trong xe rồi, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người đá vào Giang Văn Huy vài cái, mắng anh ta: “Vô dụng! Sao tôi lại nuôi loại người vô dụng như anh vậy! Con thỏ đế Bùi Nguyên Minh bắt anh bò, là anh bò sao?”
“Dì Bùi, nếu không bò, anh ta sẽ không tha cho chúng ta đâu” Thấy thái độ giận dữ của Bùi Lệ Trân, Giang Văn Huy trong chốc lát ấm ức đến sắp khóc.
Đạo lý này Bùi Lệ Trân cũng hiểu, nhưng một người tự cao như bà ta vốn không thể chấp nhận bản thân phải bò ra từ chỗ của Bùi Nguyên Minh, còn xém chút bị tên ăn bám mà mình nuôi đánh đến méo mặt. Bà ta lại đá Giang Văn Huy vài cải, giạn du HồI hôm nay trở đi, anh phải ngồi suốt ở trong phòng cho bà, dám bước ra ngoài để người ta chế cười, bà đây sẽ đánh gãy chân anh!”
Cũng ngay trong lúc này, Bùi Nguyễn Minh đã đích thân đưa Hạ Vân và Tổng Kiểu Linh đến bệnh viện nhân dân thành phố.
Khi Trình Tiên nhìn thấy hai người phụ nữ đi bên cạnh anh, đã cảm thấy rất kỳ lạ.
Bùi Nguyên Minh này rốt cuộc sao vậy, sao bên cạnh anh ta nhiều người đẹp thể, với lại người nào cũng bị người khác đánh à? Tình huống gì đây?