Chương 409
Người đứng bên cạnh Trương Đào nhìn sang phía Bùi Nguyên Minh, đáp: “Cũng chưa chắc là sẽ làm lái thuê đâu mà, không chừng lại là thằng quỷ nghèo rách rưới nào đấy định trà trộn vào đây để nịnh bợ bọn mình anh nhỉ?”
Trương Đào cười hềnh hệch, bảo: “Ở đấy, không khéo là lạy ông đi qua lạy bà đi lại mới xin được một tờ giấy mời, kiếm bằng được cách để lần mò tham gia vào buổi tụ hội của chúng ta, tưởng thế là có thể nhận người sang bắt quàng làm họ với bọn này chắc, nực cười!”
“Loại người như này đúng là không biết tự lượng sức mình, lại còn ngây thơ tưởng rằng có thể trà trộn vào trong này thì không ai biết gốc gác bọn nó ra làm sao chắc? Thực tế thì người trong cái giới này ít lắm, ai mà chẳng biết ai ra ai chứ?”
“Sao đây anh, mình ra chơi với nó tí nhỉ?”
“Đi luôn chứ, cái thứ rác rưởi thế này mà dám lần mò đến gần bọn mình thì phải dạy dỗ nó một bài học, tao đang lo đêm nay chả có trò gì đây này!” Trương Đào hớn hở đáp.
“Thế em đây đứng ra lót đường cho anh Đào nhé?” Người này rõ ràng là muốn nịnh bợ Trương Đào, bấy giờ bèn cười hề hề mở lời hỏi.
Trương Đào nheo mắt lại rồi gật đầu, hắn là người có thân phận có địa vị, giờ lại có người ra tay hộ việc cho thì đúng là cầu còn chẳng được.
Thấy Trương Hạo gật đầu, người này bèn bưng một ly rượu đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Nghe nói mày lái con xe điện rách nát tới đây, định tham gia buổi tụ hội của bọn này à?” Tên này đảo mặt nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới vẻ mặt khinh khỉnh nói.
“Tôi với anh không quen biết phải không.” Bùi Nguyên Minh lạnh mặt đáp lại.
Nếu không phải tại vì Tống Kiều Linh còn chưa đi ra thì anh đã quay gót đi thẳng cho rồi.
Anh chẳng hề có hứng thú gì với mấy nơi như thế này, trước kia tham gia nhiều lắm rồi, phiền.
“Cái loại rác rưởi như mày tất nhiên là làm gì có tư cách quen biết tao cơ chứ, có điều bữa tiệc thế này của bọn tao cũng chẳng phải là chỗ cho cái thứ rác rưởi nào đó thò chân vào, đám hạ đẳng không có tư cách xuất hiện trong bữa tiệc của bọn tao nghe chưa!” Người này vừa nói dứt lời thì cầm ly rượu hất thẳng vào mặt Bùi Nguyên Minh.
“Ấy cha, đây không phải là thằng cu lái xe thuê ban nãy đó à? Làm sao thế, cái thứ rác rưởi như mày trà trộn vào đây là tưởng sánh bằng với bọn tao rồi cơ à?” Bấy giờ Trương Đào cũng đủng đỉnh đi tới gần, tủm tỉm cười nói.
“Trương Đào này, đúng là có loại người không biết trời cao đất dày như vậy thật đấy, chúng ta không dạy cho nó một bài học thì khéo nó lại tưởng mình ngang hàng với chúng ta luôn mất?” Người nọ mở miệng cười nhạo.
Bùi Nguyên Minh vuốt sạch rượu đọng trên mặt, đối diện với hai kẻ đang đứng trước mặt mình lên giọng trào phúng thì chỉ dửng dưng nói: “Tao có thể cho chúng mày một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi luôn đi.”
Hai tên kia bèn há miệng cười sằng sặc, trưng vẻ mặt không thể tin được ra nhìn Bùi Nguyên Minh.
Thằng này vừa mới nói cái gì cơ? Bắt bọn họ xin lỗi á?
“Đòi bọn tao xin lỗi mày á? Tao nghe nhầm đấy à, hai mày nói sai rồi hả?” Trương Đào trợn mắt há mồm làm quá lên, tưởng như mình vừa nghe nhầm rồi.
“Mày là cái thá gì, bắt bọn tao xin lỗi mày á, đừng nói là mày không biết buổi tiệc này là tiệc gì mà cũng dám chui vào đây đấy nhé?” Người còn lại to mồm vặc lại.
Người đến bữa tiệc này đại đa số đều biết Trương Đào, bởi vậy vào giờ phút này, trong mặt bọn họ Bùi Nguyên Minh không khác gì một thằng hề kệch cỡm trong một vở hài kịch.
“Thời buổi này mấy đứa đầu đường xó chợ đúng là chẳng ra làm sao cả, dám vào chui tiệc rượu rồi lại còn đắc tội với Trương Đào nữa? Thế chẳng phải là tự đào hố chôn mình đấy à?”
“Không khéo là trò hề mà mấy người kia mới nghĩ ra đấy, vốn là đến để làm trò cười để gây chú ý đến chúng ta mà, nói không chừng lại có người thưởng thức tên đó ấy chứ lại?”
“Hahaha, cái thứ rác rưởi thế này thì gây có được sự chú ý của chúng mình thì làm được cái gì cơ chứ? Lẽ nào còn trở thành cùng đẳng cấp với nhau được chắc? Đám con hát muốn vào đây mua vui cho chúng ta nhiều không kể, có là con chó nuôi trong nhà thì cũng phải tuyển chọn trong trăm ngàn giống loại, chứ nói gì đến một thằng hề?”
Một số ít cô gái sau khi đánh giá Bùi Nguyên Minh thì tỏ vẻ khinh thường. Các cô gái xuất hiện ở những nơi như này, quả thật đúng là thiên kim tiểu thu hết cả.
Thế nhưng có là con gái cành vàng lá ngọc nhà tài phiệt thì cũng không được coi trọng trong chính ngôi nhà của mình.
Các cô đến đây tất cả đều là để tìm cho mình một chàng chồng rùa vàng, kiểu người như Bùi Nguyên Minh thì các cô còn chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái nữa là.
“Trương Đào, cái kẻ không biết từ đâu chui ra này lại dám bắt anh quỳ xuống kia kìa, không phải anh định cứ thể là xong đó chứ?”
“Đúng đấy, với tính tình thiếu gia của anh, đánh nó một trận là nhẹ rồi đấy, anh mau nghĩ xem xử lý nó thế nào đi, mọi người ở đây ai cũng chờ mong đó!”