Chương 410
“Khổng lẽ cậu chủ Trương Đào chuẩn bị quỳ xuống thật đó à?”
Đám người đứng xung quanh bắt đầu ồn ào thúcgiục.
Trong cái giới thượng lưu này chẳng hề có sự gắn kết gần gũi nào cả, kẻ trong cuộc đấu đá hơn thua lẫn nhau, dối trá lừa gạt qua lại thành thói.
Đêm nay Tống Kiều Linh tổ chức buổi tụ hội nên có không ít đám trai con ông cháu cha muốn gây ấn tượng trong mắt cô ta.
Nhân lúc này mà xúi giục cho Trương Đào làm chuyện quấy phá khiến Tống Kiều Linh thấy không vừa mắt thì chẳng phải cơ hội của bọn họ càng được tăng cao hay sao?
Đối mặt với đám người lao xao lên tiếng, Trương Đào có cảm giác như thể bị bức ép đi làm việc quá sức mình.
Chính ra Trương Đào cũng không định gây chuyện quá mức ồn ào, dù sao đêm nay chủ tiệc cũng là Tổng Kiều Linh, để mấy chốc nữa lại làm to chuyện ra thì tức là làm xấu mặt cô ta rồi.
Mà bây giờ Tống Kiều Linh lại là quan lý cấp cao trong công ty đầu tư Bùi Thị.
Gần đây hắn mới nghe đồn rất có thể là cô ta sẽ thay thế vị trí bí thư cho vị tổng giám đốc thần bí kia của Hạ Vân Thành, trở thành người dưới một người trên vạn người trong công ty đầu thu Bùi thị đó. Lúc bấy giờ thì có ai dám đứng ta đắc tội với cô ta kia chứ?
Còn có biết bao người đang có mặt tại đây giờ này đang nhăm nhe được đại biểu cho gia tộc mình để được lọt vào mắt xanh của công ty đầu tư Bùi Thị kia kìa.
Có điều sự thể đã đến bước này rồi thì Trương Đào cũng đã chẳng còn đường lui gì nữa.
Nếu ngày hôm nay anh ta cứ thế mà cho qua thì về sau mặt mũi anh ta phải giấu đi đằng nào?
Nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải là bị người ta cười vào mặt cho hay sao?
“Cái thằng rác rưởi này, hôm nay coi như là mày xui xẻo, nếu tất cả mọi người đã có hứng như vậy thì đương nhiên sao nỡ lòng tạo khiến mọi người thất vọng cho được.”
Trương Đào nhe răng cười nhăn nhở, tiện tay vơ lấy chai rượu tay để trên bàn vung lên định đập thắng vào mặt Bùi Nguyên Minh.
Đám người chung quanh bắt đầu cười váng lên, kẻ nào kẻ nấy đều reo hò ủng hộ.
Nhưng kẻ này hoàn toàn chẳng sợ mọi chuyện đi quá xa mà chỉ mong ngóng có trò hay để xem, hơn nữa lúc này trong mắt bọn chúng, chuyện bấy giờ chỉ là xử lý một kẻ rác rưởi mà tôi, chẳng việc gì phải sợ cả.
Dù sao cứ mỗi lần tụ hội là sẽ xuất hiện mấy chúa hề nhảy ra mua vui, coi như là một tiết mục b bổ sung để tăng thêm không khí vui vẻ cho buổi tiệc ngày hôm hay đi.
Chợt, tiếng reo hò ồn ào như vỡ chợ tự dưng im bặt.
Bởi vì Bùi Nguyên Minh đã bắt được chai rượu đang vung tới.
Thấy Bùi Nguyên Minh chẳng bị sứt mẻ gì, tất cả mọi người ai nấy để thộn hết cả mặt.
Nhưng mà ngay giây phút tiếp theo thì đám người đứng xung quanh đều cười vang lên lần nữa. “Trương Đào, anh đang làm cái gì đấy, sức vóc đều dùng để chơi gái hết rồi à?:
“Nhanh nhanh cho thằng rác rưởi này đo sàn đi, đừng lãng phí thời gian của bọn này!”
“Có người tình nguyện đứng ra giúp cậu Đào một tay đi này! Coi bộ hồi này xương cốt của cậu ta chẳng ra làm sao cả!”
Nghe thấy lời châm chọc như vậy khiến Trương Đào mặt đỏ tía tai, anh ta đương nhiên biết thừa, có mấy thằng công tử bột vốn không ưa anh ta đang chầu chực để cười vào mặt anh ta kia kìa!
Thế nhưng vấn đề là, anh ta cảm giác bây giờ mình có dùng sức thế nào thì cũng không thể dằn chai rượu để đập xuống được, cứ như thể cả bàn tay bị đông cứng lại vậy.
“Đồ bỏ đi, mày liệu mà bỏ tay ra ngay!” Trương Đào nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cơ hội, tao đã cho mày rồi, tiếc là mày không biết đường quý trọng.”
Nói rồi, Bùi Nguyên Minh gạt phắt chai rượu trong tay Trương Đào đi, thế rồi vung tay, dồn nằm đấm nện thẳng vào đầu gối Trương Đào.
“A…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả người Trương Đào lảo đảo một chốc rồi nằm rũ dưới đất không bò
dậy nổi.
“Ơ kìa…”
“Thằng đó đánh gãy chân Trương Đào rồi à?”
“Thế này cũng hơi bị ác quá nhỉ?”
“Dù sao thì Trương Đào cũng xứng đáng, không biết tự lượng sức mình ra làm sao đó thôi? Thằng đó mà đánh được người ta ấy? Đáng đời!”
“Mày… Rốt cuộc mày là ai?”
Giờ phút ngày cái tên luôn kè kè bên cạnh Trương Đào rùng hết cả mình, mới rồi anh ta mới hất cả ly rượu vào mặt tên này đấy.
Ai mà ngờ được rằng tên này lại là kẻ có máu mặt, có thể ra tay độc địa đến như thế chứ, hoàn toàn không thèm lo nghĩ đến hậu quả luôn.
“Mày định xin lỗi à?” Bùi Nguyên Minh hờ hững nhìn kẻ đứng bên cạnh, sắc mặt không có biến chuyển gì đặc biệt.
Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, cái tên này còn định ra tay với một người nữa, chẳng lẽ anh ta không biết nghĩ đến hậu quả sẽ ra sao ư?
Không phải bảo anh ta là thứ hạ đằng trà trộn vào trong tiệc rượu hay sao?
Bây giờ nhìn lại hình như không được giống cho lắm!
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, buổi tụ hội này hôm nay là do Tống Kiều Linh chủ trì cơ mà!
Và thẳng mặt Tống Kiều Linh, cũng tức là đang vả vào mặt công ty đầu tư Bùi Thị đấy!
Người này rốt cuộc là ai vậy? Anh ta không sợ gì hết hay sao?