TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 742

Chương 742

Một tiếng nổ “bùm” vang lên trong đầu Lý Vĩ Tài, anh ta có chút sững sờ.

Lúc này, trên gương mặt anh ta lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, tiếng nấc cục phát ra từ trong yết hầu của anh ta.

Anh ta theo bản năng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, vừa rồi hình như là do anh gọi điện thoại.

Kết quả, quả thực chưa đầy năm phút sau, chủ tịch của anh ta đã đến nơi, hơn nữa còn lập tức khai trừ anh ta.

Lý Vĩ Tài phản ứng lại, vẫn muốn biện minh, giải thích gì đó, nhưng Nạp Hoàng Chi lại giơ tay giáng một cái tát xuống mặt anh ta nói: “Cút đi! Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa! Những chuyện đã xảy ra tôi đều đã nắm được rồi!” “Đợi một chút.”

Bùi Nguyên Minh đột nhiên lên tiếng.

Khuôn mặt Lý Vĩ Tài lộ lên một tia vui mừng, lẽ nào vị này cảm thấy đã xử phạt quá nặng rồi, nên muốn thay anh ta cầu tình? Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh còn chưa kịp lên tiếng, anh ta đã không ngừng khẩn cầu: “Thưa anh, anh đại nhân đại lượng cầu xin anh tha cho tôi, tôi đây vô cùng cảm kích!”

Bùi Nguyên Minh không để ý đến anh ta, mà chỉ vào hai tên người Hàn vẫn đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Còn nhớ những lời tôi vừa nói không?”

Vẻ mặt Lý Vĩ Tài lập tức thay đổi, tái mét như tờ giấy.

Sao có thể không nhớ chứ, Bùi Nguyên Minh bảo anh ta tát hai tên đó đến khi nào anh nói dừng lại thì mới thôi.

Nhưng vấn đề là, anh ta không dám làm theo!

Con người anh ta chính là kiểu, khi đối diện với người nước ngoài sẽ có cảm giác bản thân thua kém người ta một bậc, vì vậy mới có chuyện quỳ xuống nịnh nọt hai tên người Hàn như thế, lúc này bảo anh ta ra tay, anh ta làm sao dám? Nạp Hoàng Chi nhanh chóng hiểu ra tình hình, sau đó cười lạnh nói: “Cậu Nguyên Minh nói không sai, bây giờ anh phải lập tức cho hai tên này mấy cái bạt tai!” “Hơn nữa, tốt nhất anh nên bảo bọn họ bồi thường tổn thất cho tôi, giá trị của hai chiếc bát đó không chỉ có ba tỷ năm trăm triệu đồng, mà là ba mươi lăm tỷ đồng!” “Thiếu dù chỉ một đồng thôi, tôi cũng sẽ đích thân đến tìm anh đòi tiền.”

Nghe thấy con số ba mươi lăm tỷ đồng, Lý Vĩ Tài mới lập tức tỉnh táo lại.

Giây tiếp theo, mặc dù cả người anh ta đang run cầm cập, nhưng vẫn run rẩy bước đến trước mặt hai tên người Hàn Quốc đang quỳ.

Hai tên người Hàn đó cũng đang ngây ra, bọn họ đều quen biết Nạp Hoàng Chi, không ngờ rằng một Nạp Hoàng Chi trước đó vẫn còn đối xử khách sáo với bọn họ, nhưng hiện giờ, kể từ sau khi đến nơi ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn về phía bọn họ, thậm chí còn muốn bọn họ bồi thường ba mươi lăm tỷ đồng. “Thầy Hoàng Chi, là chúng tôi đây! Tôi là…”

Bốp.”

Một tiếng bạt tai vang lên, không đợi tên người Hàn này nói xong, Lý Vĩ Tài khó khăn lắm mới có đủ dũng khí, vả một cái tát xuống mặt tên đó.

Sau cái tát đó, anh ta càng không dám dừng lại, chỉ có thể liên tục tát hai tên đó.

Một lúc sau, khuôn mặt của hai tên người Hàn đều sưng phù lên như hai cái đầu heo.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh mới lạnh lùng nói: “Bảo hai người họ xin lỗi, nếu như không xin lỗi thì tiếp tục đánh, đánh đến khi nào bọn họ xin lỗi thì mới thôi.”

Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh tượng anh rể cô ta giúp cô ta xả giận, gương mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Mọi người đều nói anh rể cô ta là đồ bỏ đi, bỏ đi chỗ nào chứ?

Cuối cùng, hai tên người Hàn đều chịu thua, sau khi lí nhí nói xin lỗi, và giao ra ba mươi lăm tỷ đồng tiền bồi thường mới bị mấy người bảo vệ lôi ra bên ngoài.

Đến lúc này, những tiếng vỗ tay không ngừng vang lên từ bốn phía. “Loại người này còn dám nói cái gì mà khách nước ngoài? Quả thực là rác rưởi!” “Bọn họ chẳng qua chỉ là lũ vô đạo đức, cái đất nước Hàn Quốc bé tí, còn tưởng rằng bản thân ở trên người khác!” “Không đánh cho bọn họ một trận, thì thật có lỗi với sự hung hăng ngạo mạn của bọn họ!”

Bùi Nguyên Minh ra hiệu, tỏ ý bảo mọi người yên tĩnh, sau đó khẽ cười, nói: “Những người bạn nước ngoài có thiện ý đến đây, đương nhiên chúng ta phải tiếp đón nhiệt tình. Nhưng có những tên cặn bã tự mình cho rằng bản thân hơn người, muốn Đại Hạ chúng ta phải nhường nhịn, làm theo nước bọn họ, đều đáng đánh!”

Cho đến khi Bùi Nguyên Minh giải quyết xong chuyện, Nạp Hoàng Chi mới bước đến.

Đọc truyện chữ Full