TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 743

Chương 743

“Cậu Nguyên Minh, đối với chuyện vừa xảy ra tôi thực sự rất áy náy, ba mươi lăm tỷ đồng này coi như là khoản tiền bồi thường cho cô gái này.” Nạp Hoàng Chi cười híp mắt đưa tấm chi phiếu cho Trịnh Khánh Vân.

Trịnh Khánh Vân nhìn Bùi Nguyên Minh, không giơ tay nhận tấm chi phiếu đó.

Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng nói: “Cầm đi, đây là khoản tiền em đáng được nhận, nếu như em không cầm, anh sợ là đêm nay thầy Hoàng Chi sẽ bị mất ngủ đó.”

Trịnh Khánh Vân gật đầu, nhận lấy tấm chi phiếu.

Những người làm công đi cùng với Nạp Hoàng Chi lúc này đều trợn mắt há mồm.

Người này rốt cuộc là ai?

Mà thái độ khi đối mặt với Nạp Hoàng Chi không khác gì đối mặt với những người bình thường khác.

Điều quan trọng nhất là, anh nói ra những lời như thế mà Nạp Hoàng Chi lại không hề bác bỏ?

Điều này có nghĩa là gì chứ?

Có nghĩa là thân phận của anh còn cao hơn so với Nạp Hoàng Chi.

Trước mặt anh, Nạp Hoàng Chi chẳng qua chỉ là một người em trai mà thôi!

Những người làm công này đã đi theo Nạp Hoàng Chi nhiều năm, cũng được coi là thấy nhiều biết rộng.

Nhưng lúc này bọn họ dù thế nào cũng không thể nghĩ ra được, ở khắp cái đất Đà Nẵng này có người trẻ tuổi nào có thể khiến cho Nạp Hoàng Chi phải kiêng dè đến thế.

Nhìn thấy Trịnh Khánh Vân nhận tiền, Nạp Hoàng Chi mới mỉm cười nói: “Cậu Nguyên Minh, lần sau nếu có đến đây thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ tự mình đón tiếp cậu.” “Không cần đâu.” Bùi Nguyên Minh nói.

Nạp Hoàng Chi cười ha ha nói: “Cậu Nguyên Minh cứ yên tâm, sau khi chuyện này qua đi, tôi nhất định sẽ tiến hành chỉnh đốn và cải cách trung tâm thương mại Văn Ngoạn này, tôi sẽ xử lý sạch sẽ mấy tên cặn bã coi thường Đại Hạ của tôi!” “Hơn nữa, tôi sẽ đi đầu trong việc tạo ra khuôn phép cho trung tâm thương mại Văn Ngoạn, những thứ có giá trị không được phép lưu lạc ra nước ngoài.”

Bùi Nguyên Minh gật đầu, lúc này sắc mặt anh mới tốt hơn một chút.

Nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Bùi Nguyên Minh, Nạp Hoàng Chi mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Trên thực tế, đối với thân phận thế tử của Bùi Nguyên Minh ông ta cũng không đến mức phải kiêng dè đến thế.

Nhưng với thân phận còn lại của anh, khiến cho ông ta vô cùng kiêng nể.

Hiện giờ nghĩ lại ngày hôm đó ở thành phố Hải Dương nói ra những câu nói đó, Nạp Hoàng Chi vẫn cảm thấy đỏ mặt. nhà họ Nạp Lan nhỏ nhoi gần như là trợ thủ của người này, có được sự bảo hộ của người này.

Muốn làm núi lớn dựa vào người này, thực sự chỉ có thể nói là mơ mộng nhiều rồi.

Qua một lúc sau, khi đã tiễn Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân đến cửa lớn, Nạp Hoàng Chi mới vươn tay, từ phía sau đưa lên một chiếc hộp bằng gỗ mang phong cách cổ xưa.

Ông ta dùng hai tay nâng chiếc hộp lên cho Bùi Nguyên Minh, cười nói: “Tôi nghe nói lần này hai người đến đâu, là vì muốn tìm cho bà cụ nhà họ Thanh một phần quà mừng thọ!” “Thật trùng hợp là trong tay tôi có một món đồ mà bà cụ nhà họ Thanh đã muốn có trong nhiều năm qua, cậu đem đi làm quà mừng thọ cho bà ấy là vô cùng thích hợp.”

Bùi Nguyên Minh không mở hộp ra, mà thuận tay nhận lấy chiếc hộp rồi đưa cho Trịnh Khánh Vân, nói: “Cảm ơn, khi nào rảnh tôi sẽ mời ông uống trà.” “Đây là vinh hạnh của tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng đều có thời gian rảnh!”

Gương mặt Nạp Hoàng Chi hiện lên vẻ vui mừng, nói nhiều như thế, làm nhiều như thế, vị này cuối cùng cũng có phản ứng rồi.

Đợi đến khi Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân rời khỏi, mới có một người làm công nghi ngờ hỏi: “Chủ tịch, thứ vừa rồi là do ông trăm đắng ngàn cay mới có được, đến bản thân cũng không nỡ dùng đến!” “Không biết có bao nhiêu nhân vật tầm cỡ của thành phố Hải Dương đều muốn có được!” “Nhưng mà, ông cứ đưa cho anh ta như thế? Anh ta còn không biết tốt xấu, một tiếng cảm ơn cũng không nói, chỉ nói mời ông uống trà, điều này quả thực là…” “Bốp.”

Người làm công này vẫn chưa nói xong, Nạp Hoàng Chi đã vung tay tát cho anh ta một cái, trực tiếp đem những lời nói còn lại của anh ta đánh ngược trở lại. “Nhỡ có kỹ, có những người không phải là người các ngươi có đủ tư cách để bàn luận!” “Cậu ấy có thể mời tôi uống trà, đã là vinh hạnh của nhà họ Nạp Lan rồi!”

Đọc truyện chữ Full