Chương 944
“Mẹ kiếp!”
“Nếu còn không cút thì bỏ tay chân của các người lại!”
“Còn cô em này nữa, lớn lên xinh đẹp như vậy. Cô em có muốn chơi vài trò vui vẻ với bọn anh không?”
Cả đám côn đồ lúc này đều rất hung ác.
Sắc mặt của những giám đốc điều hành Tập đoàn Thiện Nhân rất khó coi.
Ngày thường họ đều ra vào những nơi cao cấp và gặp mặt những người đứng đắn.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy loại người lưu manh thế này nên có chút sợ hãi.
Nhưng Bùi Nguyên Minh và Lôi Tuấn Quang thì không thể hiện cảm xúc gì. Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Kim Tuấn Thạch, tôi chỉ cho ông thêm một cơ hội nữa thôi. Trả tiền!”
Kim Tuấn Thạch giễu cợt: “Thằng oắt thối, bọn mày vẫn không chịu cút đi đúng không? Muốn tao cắt chân của mày thì mày mới hài lòng đúng không?”
“Được thôi. Người đâu, phế chân thằng oắt này cho tao!”
Một vài tên côn đồ định lao tới nhưng đúng lúc này Lôi Tuấn Quang đang đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh bất ngờ bước tới và đá vào ngực Kim Tuấn Thạch. Ngay sau đó, Lôi Tuấn Quang túm tóc Kim Tuấn Thạch và đập vào mặt bàn, sau đó nắm lấy cây bút ký tên đặt trên bàn và ghim mạnh nó xuống. “Phụt!”
Cây bút ký tên gần như dí sát vào mắt của Kim Tuấn Thạch rồi xuyên thắng xuống mặt bàn.
Kim Tuấn Thạch sợ đến mức suýt thì tè ra quần. “Kêu bọn họ dừng lại.” Lôi Tuấn Quang lạnh lùng nói. “Dừng lại!”
Kim Tuấn Thạch hét lên theo bản năng. Cơ thể ông ta đã run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra. Bởi vì ông ta biết rất rõ Lôi Tuấn Quang có thể dùng bút đâm thủng bàn thì cũng có thể dễ dàng đâm thủng trán ông ta.
Đám côn đồ ngạc nhiên nhìn Lôi Tuấn Quang, không biết làm sao để ngăn cản anh ta. “Kêu bọn họ vứt bỏ đồ trong trong tay rồi quỳ xuống.” Lôi Tuấn
Quang tiếp tục ra lệnh. “Bọn mày nghe thấy chưa, mau quỳ xuống cho tao!” Đầu Kim Tuấn Thạch đầy mồ hôi lạnh. Lúc này ông ta chẳng có thời gian oán hận mà chỉ vội vàng hạ lệnh.
Đám côn đồ quay đầu nhìn nhau và không biết phải làm gì trong một lúc. “Tao nói, bọn mày muốn hại chết ông mày phải không? Quỳ xuống hết cho tao!”
Nhìn cây bút kề sát mắt Kim Tuấn Thạch càng run rẩy hơn. Ông ta biết rất rõ nếu Lôi Tuấn Quang ‘sấy tay” thi ông ta không chết cũng sẽ bị mù.
Sau khi nghe ông ta gào to, ba mươi tên côn đồ liếc nhau, cuối cùng vứt bỏ thứ đang cầm trong tay rồi ngoan ngoãn quỳ xuống đất.
Chẳng còn cách nào khác, ai bảo sếp của bọn họ lại rơi vào tay đối phương chứ.
Bùi Nguyên Minh không thèm nhìn đám côn đồ mà tự mình đi về phía trước, ra hiệu cho Lôi Tuấn Quang tránh sang một bên. Nhìn thấy Lôi Tuấn Quang tránh ra, ánh mắt Kim Tuấn Thạch lóe lên, ông ta hét lớn: “Ra tay, bắt bọn nó…
”
“Bop!”
Kết quả là trước khi ông ta nói xong, Bùi Nguyên Minh đã nắm lấy đầu ông ta đập lên bàn một lần nữa. Lần này mặt của Kim Tuấn Thạch hướng xuống bàn, cú đập này cũng đã mạnh mẽ đập nửa câu sau của ông ta trở vào trong bụng.
Người ta nói kẻ mềm sợ kẻ cứng, kẻ cứng sợ kẻ ngang. Vào giờ phút này, những gì Bùi Nguyên Minh và Lôi Tuấn Quang thể hiện quả thật vô cùng ngang ngược.
Loại khí chất này không phải một người nhỏ bé như Kim Tuấn Thạch có thể so sánh được.
Đám côn đồ quỳ trên mặt đất lúc này đều toát mồ hôi lạnh. Mặc dù bọn họ lăn lộn trên đường thật đấy nhưng cũng rất hiểm khi nhìn thấy người tàn nhẫn như vậy. “Vừa rồi ông nói muốn đánh gãy chân của tôi à?”
Bùi Nguyên Minh buông tay cười nói. “Không, tôi không..”
Kim Tuấn Thạch chật vật đứng thẳng dậy, ánh mắt lóe lên, trong sâu thẳm đều là oán độc nhưng không dám bộc lộ ra ngoài.
Bùi Nguyễn Minh không quan tâm. Anh ngồi vào bàn làm việc nghịch bút ký tên nói: “Ba trăm năm mươi tỷ, ông có trả không?”
“Tôi…
”
Kim Tuấn Thach có vẻ do dự.
Khoảnh khắc tiếp theo, cây bút trong tay phải của Bùi Nguyên Minh trực tiếp đóng đinh vào lòng bàn tay Kim Tuấn Thạch, khiến lòng bàn tay ông ta và mặt bàn dính chặt với nhau. “Á..”
Kim Tuấn Thạch hét ầm lên. “Tôi trả! Tôi trả!”