Chương 943
Kim Tuấn Thạch tỏ vẻ vô tội nói: “Mọi người à, đây không phải là vấn đề tôi có thừa nhận hay không mà là tôi không biết chuyện gì đang xảy ra!”
“Ngày hôm qua tôi không bàn chuyện hợp tác với anh, cũng không lấy tiền của anh!”
“Bằng không các anh đi tìm người lấy tiền của các anh để đòi lại cái gọi là tiền đặt cọc đi?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt. Họ vô thức liếc nhìn những người đứng phía sau Kim Tuấn Thạch. Kết quả là tất cả những người bàn bạc hợp đồng ngày hôm qua đều vắng mặt.
Các giám đốc điều hành liếc nhau, Tổng Kiều Linh lấy biên lai ngày hôm qua đặt lên bàn, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Thạch, biên lai có chữ ký của công ty ông và con dấu riêng của ông.”
Kim Tuấn Thạch vô đầu nói: “Tôi nhớ ra rồi. Cách đây không lâu, ở Tô Hàng của chúng tôi có một nhóm lừa đảo chuyên lừa gạt người đến từ bên ngoài.”
“Số giấy tờ này của các anh trông giống như thật nhưng thật ra là giá, người nhận tiền không phải là tôi.”
“Nếu các anh muốn tìm những kẻ lừa đảo kia, có cần tôi giúp các người một tay không?”
Kim Tuấn Thạch tỏ vẻ tử tế.
Nhưng sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt mọi người đều khó coi vô cùng.
Ở đây không có ai là kẻ ngu cả, lời nói dối kiểu này nghe chơi thì được chứ có người nào lại tin. Điều mà mọi người không ngờ là trong một một cuộc giao dịch như thế này lại có người dám bóp méo hợp đồng từ trước, sau đó ngay cả tiền đặt cọc cũng muốn quyt ngang. Đúng là không biết xấu hổ đến cực hạn.
Mọi người đều run lên vì tức giận.
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho những người khác lùi lại, sau đó thản nhiên nói: “Kim Tuấn Thạch đúng không? Chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau đi, không cần vòng đi vòng lại làm gì.”
“Ba trăm năm mươi tỷ của tôi, ông không định trả lại đúng không?”
Kim Tuấn Thạch đứng lên, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Người trẻ tuổi, nói chuyện phải chú ý đúng mực!”
“Không trả lại là có ý gì? Số tiền này cũng không phải do tôi giữ, anh đòi tôi trả lại cái gì?”
“Nếu anh còn nói bậy thì tôi sẽ lập tức kiện các người tội phí báng, cho anh vào đồn cảnh sát ngồi xổm mấy ngày đấy!”
Vẻ mặt Kim Tuấn Thạch vô cùng lạnh lùng, cứ như thể chuẩn bị ăn thịt Bùi Nguyên Minh vậy.
Trên thực tế, những người như ông ta đều có quan hệ với cả hai giới đen và trắng. Một đám người từ nơi khác đến làm sao có thể đấu lại ông ta trên mảnh đất Tô Hàng này được?
Vì vậy, ông ta rất yên tâm khi mạnh dạn uy hiếp Bùi Nguyên Minh và những người khác.
Mọi người đều run lên vì tức giận lần nữa. “Nếu không ký hợp đồng thì cứ cút đi! Thời gian của chúng tôi rất quý giá, không có thời gian nói nhảm với các người!”
“Không có tiền thì đừng tới đây ra vẻ!”
“Sao nào? Vẫn không chịu đi? Có cần tôi cho người đến khiêng các người ra ngoài không?” Lời vừa dứt, khoảng hơn chục cấp dưới đứng phía sau Kim
Tuấn Thạch đều bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.
Ngoài cửa lớn có hơn hai mươi người để trần thân trên, tay cầm những vật dụng như dao gọt dưa hấu, ống thép,…
trông rất dữ tợn.
Rõ ràng là Kim Tuấn Thạch này không phải loại người tốt đẹp gì.
Có lẽ lúc trước ông ta đã từng lăn lộn trên đường. Tuy rằng bây giờ đã tẩy trắng rồi nhưng có thể coi là người năm trong khu vực màu xám, dưới tay nuôi một đám côn đồ.
Khi Tập đoàn Thiện Nhân tìm mua đất ở đây, họ chỉ xem qua địa điểm chứ không tìm hiểu trước chủ nhân của mảnh đất này là ai.
Trên thực tế, Kim Tuấn Thạch đã lợi dụng mảnh đất này lừa được không ít nhà kinh doanh từ nơi khác tới.
Một số người muốn nói lý lẽ đã bị chặt đứt chân.
Ngoài ra, ông ta còn có quan hệ với đồn cảnh sát địa phương. Nên những người kinh doanh từ nơi khác đến bị ông ta gài bẫy gần như không thể xin giúp đỡ, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải dừng lại.
Nói tóm lại, tên tuổi của Kim Tuấn Thạch trong giới kinh doanh Tô Hàng hay thậm chí cả giới kinh doanh ở Giang Nam đều rất hôi hám.
Trên thực tế, giá trị của mảnh đất này nhiều nhất chỉ khoảng ba đến bốn trăm tỷ mà thôi. Kim Tuấn Thạch muốn một nghìn bảy trăm bảy mươi bốn tỷ đã là rao giá trên trời.
Bây giờ ông ta còn tăng thành mười tám nghìn tỷ, thật không thể tưởng tượng được!