TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 991

Chương 991

Bùi Nguyên Minh nhìn cái đồng hồ Rolex lỗi thời đeo trên tay, cau mày nói: “Như vậy không ổn lắm thì phải, người ta cũng đã hẹn thầy Sơn trước rồi, mà cũng sắp tới giờ hẹn rồi này, giờ anh phải đưa ông ấy đi gặp người ta.” Thực tế thì Bùi Nguyên Minh chỉ đang kiếm cớ mà thôi.

Để thầy Chung Nam Sơn đi khảo sát công trình hạng mục khu du lịch núi Bạch Vân vốn anh đã chẳng có ý tử tế gì rồi.

Mà giờ còn đòi để ông Sơn tới nhà họ Thanh sao? Nói thắng ra là trong lòng Bùi Nguyên Minh, nhà họ Thanh là cái thá gì cơ chứ.

Nếu không nhờ có Trịnh Tuyết Dương, vậy thì nhà họ Thanh còn chẳng có cái tư cách để Bùi Nguyên Minh để ý đến ấy chứ. Cuối cùng, Bùi Nguyên Minh lắng lặng đưa thầy Chung Nam Sơn đi, đáng tiếc là chung quy ông Sơn vẫn không phải là người thích rảnh rỗi.

Bùi Nguyên Minh vừa mới thu xếp cho ông ta vào ở nơi trú ẩn chỗ doanh trại Quý Đức xong thì ông ta đã tự mình chạy tới làm việc ở bệnh viện nhân dân của Dương Thành, hơn nữa ông Sơn cũng không để giá của chuyên gia mà chỉ để giá của bác sĩ bình thường, muốn khám chỉ cần tốn có hai mươi bảy ngàn.

Trong thoáng chốc, tin đã được lan ra khắp nơi, vang dội khắp Dương Thành.

Nhiều người có bệnh nan y trị mãi không hết đều tìm đến đây để khám.

Ở một nơi khác, nhà họ Thanh đã chuẩn bị bữa cơm trưa đủ các món khác nhau, nguội rồi lại hâm nóng, nóng xong lại để bị nguội.

Nhưng chờ mãi vẫn không thấy Bùi Nguyên Minh đưa Chung Nam Sơn tới nhà.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Trịnh Tuyết Dương cũng gọi điện thoại tới: “Bà ngoại, cháu đã nói chuyện với Bùi Nguyên Minh rồi nhưng anh ấy bảo là thầy Chung Nam Sơn đang có việc bận, anh ấy phải đưa thầy đi gặp người ta.”

“Cái gì cơ?”

Bà cụ Thanh Kiều đập mạnh xuống bàn. “Bà già này đã mời người đứng đầu các dòng họ khác tới, cơm nước chuẩn bị xong xuôi rồi thế mà giờ mày bảo với tao là cái thằng vô dụng kia không có cách nào đưa người tới ấy hả? Thế thì hồi trước nó làm cách nào mà có thể dẫn người ta đi công trường hả?”

rịnh Tuyết Dương tủi thân nói: “Bà ngoại, bà cũng biết mà, đi nhờ người ta cũng chỉ có giới hạn thôi, nếu như trong vòng bốn giờ không đưa được khách hàng tới đúng chỗ thì sẽ bị trừ tiền đấy. Bùi

Nguyễn Minh bảo là nếu không mau đưa người đi, anh ấy chỉ có thể bồi thường cho người ta thôi.”

Bà cụ Thanh Kiều suýt thì trào máu họng.

Bởi vì lý do này mà cái thằng vô dụng Bùi Nguyên Minh không đưa được người tới hay sao hả?

Đợi đến lúc bà cụ Thanh Kiều cúp điện thoại, La Thành Côn mới khẽ mỉm cười nói: “Bà Thanh Kiều, xem ra là nhà họ Thanh các bà cũng không hề quyền lực như là chúng tôi tưởng tượng rồi. Ngay cả con rể của cháu gái bên ngoại nhà bà cũng dám từ chối yêu cầu của bà. Tới hạn ấy à? Trừ tiền sao? Đúng là trò cười mà, đứa con rể của cháu ngoại bà đang cố ý làm bà mất hết mặt mũi đây mà”

Vân Khởi Hải còn cười nói: “Ông Côn, ông không thể nói như vậy được, ngày nào người ta cũng phải chạy xe kiếm tiền đấy, mỗi ngày chỉ có trông vào mấy đồng này ăn cơm thôi.”

“Chúng ta không làm công việc đấy nên chẳng thể nào hiểu được tầm quan trọng của ba mươi lắm ngàn đồng mà.”

“Chẳng qua là chỉ vì ba mươi lăm ngàn đồng mà bất chấp mặt mũi của nhà họ Thanh thôi mà!” Cả hai người đứng đầu dòng họ khác đều mỉm cười.

Đã nghe tiếng cái tên Bùi Nguyên Minh kia là trò cười rồi, hơn nữa lại chẳng có đầu óc gì cả, hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên là vậy mà.

“Thôi được rồi, nếu như thầy Sơn đã không tới đây, vậy thì bữa cơm này chúng tôi cũng không cần ăn nữa. Cơ mà bà Thanh Kiều này, sau này ý mà, nếu như không phải là bữa cơm đã chắc chắn rồi ấy thì không cần phải mời chúng tôi đâu. Mọi người ai cũng bận mà.”

Nói xong thì Vân Khởi Hải và La Thành Côn cùng nhau rời đi.

Bà cụ Thanh Kiều tức tới độ cả người run lên bần bật, suýt chút nữa thì ngạt thở.

Mãi lâu sau, bà ta mới lạnh lùng nói: “Người đâu, để bọn nó vào đây cho tôi.”

Thanh Thiếu Bình nhanh chóng tới nơi. Giờ phút này, sắc mặt của người đứng thứ ba ở Đà Nẵng cũng rất khó coi.

Bà cụ Thanh Kiều nói thẳng: “Trước đây bảo các người lo chuyện chiếm lấy công vụ của Trịnh Tuyết Dương ở công ty, mọi chuyện tới đâu rồi?”

Thanh Thiếu Bình trầm giọng nói: “Đã chuẩn bị được khoảng bảy, tám mươi phần trăm, nhưng giờ thời cơ vẫn chưa tới. “Không cần phải chờ nữa, nếu như cứ tiếp tục chờ thì cả nhà bọn nó sẽ ngồi lên đầu chúng ta đi ỉa được rồi. Tôi muốn trong vòng ba ngày công ty Bạch Vân sẽ trở thành sản nghiệp của nhà họ Thanh chúng ta.”

Đọc truyện chữ Full