Chương 992
Chạng vạng tối, Bùi Nguyên Minh chạy đến bệnh viện nhân dân Dương Thành mời ông Sơn ăn cơm.
Đời này của Chung Nam Sơn không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích đi đạo phố ăn đặc sản ở bản địa. Đêm nay Bùi Nguyên Minh đặc biệt lái chiếc xe tải cũ nát kia, đi ăn cùng Chung Nam Sơn. Chung Nam Sơn hiếm khi thả lỏng mấy phần, nói: “Tổng giáo đầu, tối nay cậu phải uống vài ly với tôi mới được.
Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối, hai người quen biết đã nhiều năm, từng có ân cứu mạng, uống vài ly cũng là chuyện bình thường.
Bằng không Bùi Nguyên Minh của ngày thường là một giọt rượu cũng không uống.
Cùng lúc đó, Để Cảnh Hoa Viên.
Trừ Trịnh Khánh Vân ra thì cả nhà Trịnh Tuyết Dương đều có mặt.
Bỗng nhiên, bên ngoài có một đám người đến, trực tiếp mang theo dụng cụ phá cửa, chỉ trong chốc lát đã nổ tung cánh cửa chính.
Sau đó đám người này nghênh ngang tiến vào, trên người của mỗi một người đều mang theo một loại sát khí lạnh thấu xương.
Dễ dàng thấy được, đám người này đều là xã hội đen. Những người này sau khi đi vào cũng không hề khách khí, ánh mắt quét qua một vòng, sau cùng rơi trên người Trịnh Tuyết Dương. “Các người là ai? Sao đột nhiên lại phá cửa nhà chúng tôi! Các người có biết cánh cửa này bao nhiêu tiền không hả? Các người có đến nỗi không?”
Thanh Linh đang ngồi đắp mặt nạ liền đứng lên, phẫn nộ mà “Bốp!”
Người đàn ông cầm đầu hung ác tát vào mặt của bà ta một nói. cái.
Mặt nạ trên mặt của Thanh Linh cũng bị đánh bay, khuôn mặt lập tức sưng phồng lên.
Rõ ràng Thanh Linh không ngờ được, vậy mà lại có người dám vào trong nhà đánh người, đây quả thực là vô cùng ngang ngược. Trịnh Tuyết Dương lại bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc này cô đứng lên, chắn Thanh Linh ở sau lưng rồi nói: “Các người là người nào? Có biết tự xông vào nhà dân là phạm pháp không? Mà các người còn đánh người, có tin tôi báo cảnh sát không!?”
Người đàn ông dẫn đầu cười, nói: “Cô Trịnh Tuyết Dương đúng chứ, chúng tôi không hề có ý muốn xúc phạm đến cô. Có điều tôi khuyên cô không nên báo cảnh sát bởi vì không có ích gì đâu, sẽ chỉ lãng phí thời gian của nhau mà thôi.”
Vẻ mặt của người đàn ông này vô cùng ung dung, như thể ăn chắc Trịnh Tuyết Dương. “Rốt cuộc các người muốn làm cái gì?”Trịnh Tuyết Dương khẽ cau mày lại.
Những người này sát khí quá nặng, vả lại dáng vẻ thì ngạo mạn vô cùng.
Cô sợ mình báo cảnh sát vào lúc này sẽ hoàn toàn chọc giận những người này, cho nên chỉ có thể nghiêm mặt mà tiếp tục mở miệng. “Cô Dương không cần khẩn trương, chúng tôi tới nơi này, là thay mặt cho cậu chủ của chúng tôi đến mời cô qua ăn một bữa cơm đạm bạc thôi.”
Người đàn ông vừa cười vừa nói. “Tôi không quen biết cậu chủ của các người, cho nên xin lỗi nhé, tôi từ chối!” Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói. “Không không không, nhà họ Trịnh các người ở trước mặt cậu chủ nhà tôi, không có tư cách để mà từ chối đâu!” “Bởi vì trên thế giới này, chưa từng có đạo lý người hầu nào từ chối gia chủ bao giờ
Người đàn ông mim cười nói.
Trịnh Tuyết Dương cau mày mà nói: “Các người đang nói nhảm gì vậy? Từ lúc nào nhà chúng tôi trở thành người hầu của người khác rồi thể?”
Nghe được câu này, người đàn ông mỉm cười nói: “Cha của cô là Trịnh Tuấn đúng chứ?” “Đúng vậy!” “Vậy thì không nhầm đâu, ông của cô là người hầu của cậu chủ, cha cô là người hầu của cậu chủ, mà cô đương nhiên cũng là người hầu của cậu chủ”
“Một nhà các người ba đời, đều là người hầu!”
“Bây giờ tôi lịch sự bảo cô đi cùng cùng tôi là bởi vì tôi không muốn làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp này của cô thô.”
“Nhưng mà, nếu như cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt thì tôi không thể đảm bảo trên mặt cô sẽ có thêm mấy vết sẹo hay không đâu.”
Ánh sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt của người đàn ông.
Trong lúc nói chuyện, anh ta nắm lấy tay của Trịnh Tuyết Dương, cứ thế lôi ra bên ngoài.
Lúc này, Trịnh Tuấn ở trong phòng ngủ lao đến, quát to: “Thả con gái của tôi ra!”