TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên Minh
Chương 1069

Chương 1069

Bùi Nguyên Minh cũng rất là kinh ngạc nhìn Viên Cảnh Thiên một cái, không nghĩ tới được là anh ta đến nơi này.

Thời gian Viên Cảnh Thiên ở trong Doanh trại Quý Đức không lâu, hơn nữa anh ta nổi danh về mưu lược và chiến thuật, cũng không phải là người thiên về phái thực lực.

Nhưng mà cho dù là như vậy, mỗi một người ở trong Doanh trại Quý Đức đều là Binh Vương, người có thể đi ra từ Doanh trại Quý Đức cũng không phải là người tâm thường.

Cho dù Thanh Quốc Lai có là người đứng đầu trong cuộc thi về sức mạnh trong giới cảnh sát gì đó thì sự chênh lệch của hai người cũng không phải là thứ có thể dùng ngôn từ để hình dung.

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, vận may của Thanh Quốc Lai đúng thật là không tệ.

Nếu như không phải là Viên Cảnh Thiên ra tay ngăn cản cú đấm kia của anh ta ở thời khắc mấu chốt, vậy thì bây giờ có lẽ Thanh Quốc Lai chỉ còn là một cái xác mà thôi.

“Càn rỡ! Nhìn đồng phục của các người thì hẳn là người của bên cảnh sát đúng chứ?”

“Cảnh sát mà lại tùy ý ra tay với một người bình thường, biết luật mà lại phạm luật, tội thêm một bậc!”

Vẻ mặt của Viên Cảnh Thiên rất khó nhìn, anh ta không nghĩ tới môi trường ở Đà Nẵng lại hỗn loạn như vậy, lại có người trong ngành cảnh sát làm như vậy chuyện.

Thanh Quốc Lai lau máu ở khóe miệng đi, sau đó dùng vẻ mặt lạnh lùng mở miệng nói: “Anh lại là người lăn từ đâu ra mà thích xen vào chuyện của người khác như vậy?”

“Mặc dù anh là một cao thủ, nhưng mà anh không nhìn thấy là cảnh sát chúng tôi đang phá án hay sao?”

“Anh có biết được hậu quả khi ngăn cản chúng tôi phá án là sao hay không?”

Thanh Quốc Lai quát lên một tiếng chói tai, đồng thời rút súng ở bên hồng ra, mở chốt an toàn sau đó chĩa thẳng vào trán của Viên Cảnh Thiên.

Mà hành động nhanh nhẹn này lại khiến cho Viên Cảnh Thiên càng thêm nổi giận.

Những tên Thanh tra này quá càn rỡ, thứ đồ vật như súng ngắn này có thể tùy tùy tiện tiện rút ra như vậy hay sao?

Không nói đến chuyện người đứng trước mặt bọn họ bây giờ là Tổng giáo đầu tiếng tăm lừng lẫy của Doanh trại Quý Đức, coi như là dân chúng bình thường đi chăng nữa thì cũng không thể như vậy!

“Làm sao? Cậu còn dám nổ súng sao? Ban ngày ban mặt, còn có pháp luật hay không!” Vẻ mặt của Viên Cảnh Thiên đã lạnh như đóng thành băng.

Thanh Quốc Lai ha ha cười to, nói: “Anh cho rằng là ông đây không dám? Ông đây chính là cậu ấm của giới cảnh sát Đà Nẵng, ông đây chính là pháp luật!”

“Bây giờ tôi nghi ngờ anh là người cùng một phe với cái tên vô dụng này, tôi phải dẫn các người về cục điều tra!”

“Nếu như các người chống cự, tôi có quyền đánh gục các người ngay tại chỗ!”

“Cậu dám!” Viên Cảnh Thiên nổi giận gầm lên.

“Anh thử nhìn một chút xem xem tôi có dám hay không!” Thanh Quốc Lai gầm lên, sau đó chuẩn bị trực tiếp ra tay.

“Dừng tay!”

Vào lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra, tiếng nói la rầy của một người khác vang lên.

Thanh Quốc Lai xoay người lại nhìn theo bản năng thì lại thấy được Thanh Thiếu Bình đang đi tới.

Hóa ra là tên Thanh tra đứng canh chừng ở dưới tầng nhìn thấy được Thanh Thiếu Bình tới nơi này, người này cho rằng là ông ta đến đây để tiếp viện cho Thanh Quốc Lai, cho nên anh ta mới dân Thanh Thiếu Bình đi lên.

Kết quả là Thanh Thiếu Bình vừa mới đi ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy con trai mình chĩa mũi súng vào trán của Viên Cảnh Thiên, chính ông ta cũng sắp bị dọa đến mức tè ra quần.

“Ba? Không phải con đã nói là con có thể giải quyết được chuyện ở nơi này, ba nhanh chóng đi đến sân bay đón người đi, không nên để lỡ thời gian Trên mặt của Thanh Quốc Lai đầy vẻ kinh ngạc mở miệng.

“Bên này của con không có việc gì, bọn con đang chuẩn bị đưa Bùi Nguyên Minh đi, nhưng mà kết quả là lại có một tên côn đồ không biết từ đâu nhảy ra ngăn cản, chờ con đập chết anh ta rồi thì sẽ lập tức đưa Bùi Nguyên Minh đi!”

Giờ phút này Thanh Quốc Lai thấy được ba mình đi tới, trong lòng lại càng trở nên phấn khích không thôi, mắt thấy anh ta thật sự muốn bóp cò súng.

Kết quả, còn chưa chờ tới được hành động tiếp theo của Thanh Quốc Lai, Thanh Thiếu Bình đã đột nhiên tiến lên, sau đó giáng một cái tát hung hãn xuống một bên mặt khác của Thanh Quốc Lai.

Lần này, ngay cả một chiếc răng của Thanh Quốc Lai cũng đã bị đánh cho rơi ra, cả người anh ta lại lần nữa bối rối.

Tình huống gì đây?

Bùi Nguyên Minh đánh mình.

Làm sao ngay cả ba của mình cũng đánh mình vậy chứ?

“Ba, có phải là ba bị bệnh rồi hay không? Ba đánh con làm gì?” Thanh Quốc Lai mở miệng nói theo bản năng.

Thanh Thiếu Bình run rẩy lẩy bẩy chỉ tay vào Thanh Quốc Lai, phẫn nộ quát lên: “Con cái đứa con bất hiếu này, còn không mau bỏ cây súng kia xuống cho ba! Con có biết người này là ai hay không?”

“Người này chính là người sắp sửa nhậm chức Tổng chỉ huy cũng là người đứng đầu của Bộ binh Đà Nẵng, Viên Cảnh Thiên!”

Đọc truyện chữ Full